Trong biệt thự Lệ Thủy, vừa nhận được tin nhắn của Lâm Phi, trong đầu Mộ San San liền nghĩ ngay tới cảnh Lâm Phi ôm gái trong hộp đêm.
Chuyện này không thể trách Mộ San San suy nghĩ lung tung mà vì biểu hiện ngày thường của Lâm Phi đem lại cho Mộ San San ấn tượng không tốt.
Mặc dù sau khi Lâm Phi chuyển tới biệt thự Lệ Thủy đã khiến ấn tượng của Mộ San San về hắn bị thay đổi không ít nhưng dấu răng trên hai môi lúc sáng của Lâm Phi cũng đủ khiến tất cả ấn tượng tốt đẹp của Lâm Phi trong lòng Mộ San San sụp đổ.
“Dì Quế, không cần phiền nữa, cũng không còn sớm nữa, dì mau ngủ sớm đi.”
Sau khi nhận được tin nhắn của Lâm Phi, Mộ San San rất dứt khoát ngăn dì Quế khỏi sắp xếp lại phòng ngủ cho Lâm Phi.
“Cô chủ đi ngủ đi. Nhân lúc cậu chủ còn chưa về, tôi dọn dẹp lại phòng cho cậu ấy kẻo cậu ấy về không vui lại cãi nhau với cô.”
Dì Quế không nhận ra điều bất thường trong lời nói của Mộ San San nên vẫn tiếp tục thu xếp phòng.
“Không cần đâu, chúng ta đi ngủ thôi dì Quế.”
Mộ San San khoác tay dì Quế, không nói dài dòng mà nửa lôi nửa kéo dì Quế ra khỏi phòng ngủ của Lâm Phi.
Có lẽ người ngoài không cảm nhận được tâm lý của Mộ San San vì giọng điệu lạnh lùng của cô nhưng dì Quế và Mộ San San đã sống cùng nhau hơn mười năm rồi, đương nhiên dì có thể cảm nhận được sự kiên quyết ẩn sâu trong giọng nói lạnh lùng ấy.
Lúc này, dì Quế cũng không nói thêm gì mà mặc cho Mộ San San đưa ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng của Lâm Phi, dì Quế mới cầm tay Mộ San San lại nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cô chủ à, không phải tôi nói cô, nhưng bây giờ cô đã kết hôn rồi, làm chuyện gì cũng không thể tùy ý như lúc nhỏ. Ví dụ lần này, cho dù cậu chủ có làm sai chuyện gì, cô là vợ có thể nói cậu ấy nhưng dù thế nào cũng không nên phá hoại phòng ngủ của cậu ấy.”
Thấy Mộ San San vẫn lạnh lùng không nói, dì Quế liền biết lời mình nói Mộ San San chắc chắn không để tâm.
Lúc này, Dì Quế cũng không biết nên tiếp tục khuyên bảo Mộ San San thế nào nữa. Dì vỗ nhẹ vào tay Mộ San San nói chầm chậm: “Tôi biết, cậu chủ cũng có chỗ không đúng nhưng dù thế nào đi nữa hai người cũng đã kết hôn rồi. Nếu như đã là vợ chồng thì phải biết thông cảm cho nhau. Cho dù cậu chủ có không đúng, chúng ta cũng phải để lại cho cậu ấy chỗ ngủ.”
Nói xong, dì Quế liền quay vào tiếp tục thu dọn phòng cho Lâm Phi.
“Không cần, anh ta không thiếu chỗ ngủ.”
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ San San vẫn lạnh lẽo như vậy, cô vừa thờ ơ vừa kiên quyết ngăn cản dì Quế.
“Cô chủ à, cô nói vậy…A, tôi hiểu rồi, tôi nhiều chuyện quá, cô chủ muốn mượn cớ này bảo cậu chủ tới phòng cô ngủ đúng không. Lần này tôi lo nghĩ thái quá không hiểu được nỗi khổ tâm của cô. Tôi sẽ lấy hết đồ đạc trong phòng cậu chủ ra, hy vọng cậu chủ sớm có thể hiểu được tấm lòng của cô, sớm ngay giúp nhà họ Mộ thêm con thêm cháu.”
Dì Quế vừa nói hết lời, Mộ San San đã chết lặng tới mức khi dì Quế đã buông tay cô và đi vào phòng Lâm Phi lấy đồ ra ngoài, Mộ San San cũng không phát hiện ra.
Mộ San San không để dì Quế dọn dẹp phòng ngủ của Lâm Phi thực sự là có ý riêng, đó chính là trừng phạt Lâm Phi đêm hôm không về nhà, hoàn toàn không phải như dì Quế nghĩ, muốn mượn chuyện này ép Lâm Phi ngủ trong phòng cô, thậm chí ngủ cùng giường, thêm con thêm cháu gì đó cho nhà họ Mộ thì càng khỏi bàn.
Suy nghĩ kiểu này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Mộ San San, ngủ cùng giường gì chứ, có thể nói là trước giờ chỉ mình Lâm Phi tình nguyện, còn Mộ San San vẫn luôn kiên quyết phản đối.
Tới khi tổng giám đốc Mộ tỉnh táo trở lại, muốn