“Thật không hiểu vì sao Chủ tịch Lăng lại đưa cậu đến phòng hành chính, tôi thấy trước được tương lai đen tối của phòng chúng ta rồi”.
Thẩm Bội Ni dùng đôi bàn tay trắng muốt đỡ lấy bộ trán nhẵn bóng, bất lực mà nói.
Cô ta thực sự đã bị sự vô liêm sỉ của Lâm Phi đánh bại. Thẩm Bội Ni gọi Lâm Phi vào phòng làm việc đích thực là có ý đồ riêng.
Ngày đầu Lâm Phi đi làm đã làm náo loạn phòng hành chính một phen, trưởng phòng Lăng Vi Vi đích thân tố cáo với Mộ San San mà Lâm Phi cũng không bị đuổi đi. Thẩm Bội Ni cho rằng thân phận của Lâm Phi không phải dạng vừa.
Vì thế, Thẩm Bội Ni muốn nhân lúc Lâm Phi chưa có cơ hội đứng vững trong phòng hành chính mà cho hắn chút lợi lộc, xây dựng quan hệ giữa hai người. Sau này Lâm Phi đứng vững trong Tập đoàn nhà họ Mộ rồi thì cô ta cũng có thể được thơm lây.
Sau mấy lần đấu với nhau, Thẩm Bội Ni cũng nhìn ra được, Lâm Phi không hề có ý định dùng thái độ nghiêm túc bàn chuyện với cô ta. Cô ta đã hoàn toàn vất bỏ suy nghĩ tạo dựng quan hệ với Lâm Phi.
“Cậu thật sự là không biết điều. Bây giờ ở phòng hành chính đã không còn ai chào mừng cậu nữa, nếu bỏ qua người đồng minh như tôi, cậu chắc chắn sẽ không ở lại phòng hành chính lâu được đâu”.
Ánh mắt vừa thon dài lại xinh đẹp của Thẩm Bội Ni lộ ra chút tức giận, hai tay khocậu về phía trước, che kín bộ ngực đẫy đà, chấm dứt ánh nhìn khám xét của Lâm Phi.
Từ lúc bước vào cửa, Lâm Phi không hề rời mắt khỏi những bộ phận nhạy cảm trên người cô ta. Nếu bây giờ đã không còn khả năng đàm phán thành công nữa, Thẩm Bội Ni đương nhiên là không muốn cho Lâm Phi thỏa mắt xem không.
“Nghe ý tứ của người đẹp Thẩm đây là định làm khó tôi chăng?”
Thấy cô ta tức giận, Lâm Phi đành phải thu lại ánh mắt của mình, trong lòng thầm cảm thán phụ nữ quả nhiên là cao thủ trở mặt. Lúc trước còn đang cười cợt mời mọc mình, ngay lúc sau đã biến thành mặt lạnh uy hiếp mình rồi.
“Với tình cảnh của cậu hiện tại, tôi còn phải làm khó dễ cậu sao?”
Thẩm Bội Ni cố ý quan sát Lâm Phi. Lâm Phi nhìn người phụ nữ này, không hiểu sao trong đầu cứ hiện ra cái cảnh cô ta đuổi hắn ra khỏi phòng hành chính.
Nghĩ kỹ lại, bây giờ địa vị của Lâm Phi ở phòng hành chính quả thật là rất lúng túng.
Không nói đến việc hắn là đàn ông duy nhất ở phòng hành chính, hắn lại còn đắc tội hết một lượt đám con gái trong phòng. Nếu như không phải là có Mộ San San ở trên, e là hắn đã bị mang ra xào cá mực rồi.
“Hay là chúng ta cược một phen?”
Vốn dĩ Lâm Phi cũng không để ý đến vị trí này nọ gì, ban đầu là hắn bị Mộ Hồng ép buộc, bắt hắn đến Tập đoàn nhà họ Mộ làm việc. Nếu như thật sự bị đuổi đi thì cũng chẳng sao cả, trái lại hắn lại có thể tiếp tục tự do tự tại.
Nhưng bây giờ Lâm Phi không nghĩ như vậy nữa. Phòng hành chính có bao nhiêu người đẹp chờ hắn chăm sóc như thế, lại còn vị quản lý xinh đẹp Thẩm Bội Ni này đang chờ hắn nở nụ cười đây.
Lâm Phi sao có thể để người đẹp đây thất vọng được. Hắn thật sự thấy hứng thú với phòng hành chính này rồi. Tuy là tự kinh doanh rất tự do, nhưng làm sao có được niềm hạnh phúc từ việc chăm sóc người đẹp cho cam.
Thẩm Bội Ni cười cong cả mắt: “Cược? Cược cái gì đây? Cược cậu ra khỏi cửa phòng tôi có bị Chủ tịch Lăng gọi đến dạy dỗ một trận không?”
“Cược sẽ có một ngày, tôi có thể khiến chị ngồi lên ghế phó phòng hành chính!”
Gương mặt mỹ miều đang cười cười của Thẩm Bội Ni bỗng nhiên cứng đờ lại, cả người như bị phù phép bất động, không hề phát ra âm thanh nào. Không khí cả phòng làm việc dường như cũng vì câu nói của Lâm Phi mà ngừng lại.
Thẩm Bội Ni cảm thấy mình không hiểu nổi Lâm Phi nữa. Cô ta không hề ngờ được rằng Lâm Phi sẽ nói ra một câu như vậy.
Thẩm Bối Ni không phải là dạng gái non mới vào nghề nữa. Lực sát thương trong câu nói này của Lâm Phi thậm chí còn mạnh hơn câu: “Không cởi thì làm sao thẳng thắn chân thành với nhau được” lúc nãy.
Thẩm Bội Ni lớn hơn Lăng Vi Vi hai đến ba tuổi. Cô ta vào công ty trước Lăng Vi Vi cũng phải đến hai năm.
Thế nhưng, Lăng Vi Vi lại ngồi lên được vị trí Trưởng phòng hành chính, là lãnh đạo chủ chốt có thực lực của tập đoàn, hơn nữa lại nhận được sự tin tưởng sâu sắc của Mộ San San.
Còn Thẩm Bội Ni cực khổ bao nhiêu năm trời mà vẫn chỉ là một quản lý, miễn cưỡng được coi là lớp lãnh đạo tầm trung của công ty. Thẩm Bội Ni tự