Tào Tử An không hỏi nhiều, anh ta không ngốc, nếu không Mộ Hồng đã không đến tìm anh ta khi thành lập tập đoàn Mộ Thị. Một người tự mình đánh bại mười tên bảo vệ sao có thể chỉ là lính bình thường trong quân đội được.
Đều xuất thân từ bộ đội, Tào Tử An cũng biết rõ mệnh lệnh giữ bí mật của quân đội. Anh ta còn tưởng Lâm Phi không muốn nói nhiều là vì nguyên nhân này, vì thế anh ta không hỏi nhiều nữa.
Nào ngờ, Lâm Phi không muốn nói nhiều về quãng thời gian ở quân đội đúng là vì có điều phải giữ bí mật, thế nhưng, chủ yếu là vì trong lòng hắn có nỗi đau, hắn không muốn nói nỗi đau đó ra với người khác, bởi vì nếu như vậy chỉ càng khiến hắn đau khổ thêm một lần nữa.
“Quân đội là môi trường tốt. Nếu như ban đầu có thể lựa chọn, tôi nhất định sẽ lựa chọn tiếp tục ở lại quân đội, cho dù chỉ là một tên lính quèn”.
Tào Tử An không hỏi Lâm Phi nhiều, anh ta tự châm thuốc lên hút.
Vốn dĩ Tào Tử An khi còn trong quân đội không hút thuốc, sau khi vào tập đoàn Mộ Thị tiếp xúc với nhiều người nhiều việc, anh ta đã học được cách hút. Thế nhưng anh ta hút thuốc không phải là bởi cô đơn buồn bã mà là bởi nhớ, nhớ những ngày tháng còn ở trong quân đội.
Một lúc sau, phòng làm việc của Tào Tử An xuất hiện một bầu không khí lạ lùng. Lâm Phi và Tào Tử An đều không nói gì, hai người cứ hút thuốc, chìm đắm vào trong vùng ký ức của riêng mình.
……
Mãi một lúc sau, Lâm Phi tỉnh ra trước, trở lại với dáng vẻ lười nhác ất ơ của mình, dập tắt điếu thuốc trong tay: “Được rồi, không làm phiền ông nữa, có ông thì tôi yên tâm rồi, nếu như không có việc gì thì tôi tan làm trước đây”.
Nói rồi Lâm Phi phủi mông định bỏ đi.
“Đợi một chút, hình như tôi vẫn chưa giới thiệu công việc hàng ngày cho cậu?”
Thấy Lâm Phi định bỏ đi, Tào Tử An cũng không hồi tưởng lại nữa, vội vàng dập điều thuốc trong tay, gọi Lâm Phi lại.
Đồng thời, Tào Tử An cũng thấy dở khóc dở cười. Nếu như trước đây không nhìn ảnh Lâm Phi từ trước, hơn nữa cả Mộ San San và người của bộ phận nhân sự đều gọi điện thoại cho anh ta thì Tào Tử An thực sự nghi ngờ Lâm Phi đứng trước mặt anh ta rốt cuộc có phải đến nhận chức phó phòng bảo vệ hay không.
“Tôi đến chỉ lấy danh nghĩa mà thôi, anh cứ xem như tôi không tồn tại là được”.
Lâm Phi xua xua tay, quay người nhấc bước định bỏ đi.
Tào Tử An hơi ngớ người. Đột nhiên anh ta đã hiểu ra vì sao khi Mộ San San gọi điện cho mình cứ năm lần bảy lượt dặn dò anh ta nhất định phải nói rõ trách nhiệm công việc với Lâm Phi, đốc thúc hắn thực hiện nghĩa vụ công việc, nhưng nhất định không được quá cương quyết để tránh việc Lâm Phi thực sự bỏ mặc không làm nữa.
Khi vừa nghe điện thoại Tào Tử An còn nghĩ mãi vì sao Mộ San San lại dặn dò anh ta như thế. Bây giờ anh ta đã hiểu rồi, Lâm Phi hoàn toàn không coi chức phó phòng bảo vệ này là gì cả.
Nếu như đổi lại là người khác, Tào Tử An nhất định sẽ nghiêm khắc trách mắng, thế nhưng đã xác nhận được Lâm Phi là người từ trong quân đội ra, thậm chí còn ra từ lực lượng bộ đội đặc chủng nào đó, Tào Tử An tất nhiên sẽ không nặng lời với Lâm Phi.
Ngược lại, hành vi và cách ăn nói của Lâm Phi hiện giờ lại càng xác nhận suy đoán của Tào Tử An.
Dù gì cũng từng được coi là nửa lính đặc chủng, tất nhiên là Tào Tử An biết rõ người đi ra từ lực lượng đặc chủng trong nghề bảo vệ này được săn đón thế nào. Mức lương cả triệu tệ cũng chỉ là mức khởi đầu mà thôi. Có nhiều người chủ tập đoàn đồng ý trả giá vô cùng cao để thuê được quân tinh nhuệ giải ngũ.
Thế nhưng Lâm Phi lại làm phó phòng bảo vệ của tập đoàn Mộ Thị, như vậy là có tài mà không được trọng dụng.
Nếu như Tào Tử An biết được những gì Lâm Phi đã trải qua trong quân đội thì anh ta nhất định sẽ mếu máo nhường chức trưởng phòng cho Lâm Phi. Cho dù là như thế, anh ta vẫn còn thấy quá thiệt thòi cho Lâm Phi.
Đây không phải là có tài mà không được trọng dụng nữa, đây là chôn vùi nhân tài!
“Được rồi, anh nói luôn đi, phó phòng như tôi chủ yếu là làm gì?”
Bị Tào Tử An giữ lại ở phòng làm việc lảm nhảm mấy lời nhảm nhí, vừa để tạo quan hệ vừa để lôi kéo, Lâm Phi mất kiên nhẫn, yêu cầu Tào Tử An trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tào Tử An cười ngượng, nghiêm túc nói: “Nếu như Lâm sư đệ đã nói như vậy thì tôi cũng không lòng vòng nữa. Tôi sẽ để cậu quản lý từ tầng mười lăm đổ xuống. Cậu sẽ phụ trách toàn bộ công việc bảo vệ của mười lăm tầng này và thêm cả bãi đỗ xe nữa”.
“Công việc chủ yếu là gì?”
Khi Lâm Phi ở nước ngoài cũng từng làm một số công việc bảo vệ, thế nhưng lại thiên về làm vệ sĩ riêng hơn. Hơn nữa, sau khi nổi danh, hắn hầu như không nhận loại việc bảo vệ như vậy nữa.
“Đều là những công việc vặt thôi, ví dụ như kiểm tra đường dây giữa các tầng,