Lâm Phi không hài lòng với đôi môi thơm như cánh hoa kia của cô ta, hắn thuận thế đè Thẩm Bội Ni xuống dưới để hưởng thụ trọn vẹn nụ hôn ấy.
Ngặt một nỗi Thẩm Bội Ni vẫn luôn là người chủ động từ khi bước vào văn phòng của Lâm Phi, khi Lâm Phi có mưu đồ tiến sâu hơn nữa, cô ta vừa ấm ức vừa kiên quyết ngăn chặn đôi tay vô kỉ luật đó của Lâm Phi.
“Tôi cũng rời khỏi văn phòng tổng hợp được một thời gian rồi, ai đó lại không thèm nói sẽ tới tìm tôi, thậm chí đến một cuộc điện thoại cũng không có. Nếu không phải nghe từ người khác nói phòng bảo vệ có thêm một phó phòng thì tôi thật cho rằng ai đó đã rời khỏi công ty rồi. Loại không biết chịu trách nhiệm, không muốn chịu trách nhiệm chẳng ai khác chính là đàn ông các anh.”
Thẩm Bội Ni lười nhác như con mèo vậy, cô ta hơi ngẩng đầu khi đang còn trong lòng Lâm Phi. Đôi tay thon dài ngọc ngà chỉ vào ngực Lâm Phi rồi vẽ một vòng tròn, rồi ôm chặt lấy eo Lâm Phi như đang xả giận.
Nghe giọng điệu trách móc đầy oán hận đó của Thẩm Bội Ni Lâm Phi cũng có chút ái ngại.
Có thể nói, Thẩm Bội Ni là người con gái đầu tiên có ý hợp tác với Lâm Phi kể từ sau khi hắn bước chân vào tập đoàn Mộ Thị. Mặc dù nói sự hợp tác đó có đôi phần là công danh lợi lộc nhưng sau đó thì Thẩm Bội Ni cũng đã hơn một lần chủ động mời Lâm Phi ăn cơm, đương nhiên Lâm Phi cũng không thể không kiếm chút lợi cho mình.
Còn sau khi Thẩm Bội Ni được Mộ San San sắp xếp làm trưởng phòng thị trường, Lâm Phi cũng vì nhiều việc nên chưa sắp xếp được thời gian qua chúc mừng Thẩm Bội Ni.
Bây giờ Lâm Phi vừa trở thành phó phòng bảo vệ, Thẩm Bội Ni đã ngay lập tức tới chúc mừng, còn Lâm Phi lại muốn hành quyết với Thẩm Bội Ni – người tới để chúc mừng hắn.
Nghĩ vậy, Lâm Phi cũng thấy có chút vô liêm sỉ.
Cũng may Thẩm Bội Ni là một cô gái trưởng thành và lý trí, nếu đổi thành Lăng Vi Vi thì chắc chắc sẽ không dễ chịu với hắn chút nào chứ đừng nói là để cho hắn ôm vào lòng rồi hôn như thế.
Còn nếu đổi lại là Mộ San San, khả năng Lâm Phi bị ăn một đạp bay ra khỏi văn phòng là rất lớn.
“Xem ra cậu đã biết sai rồi.” Thẩm Bội Ni hếch chiếc cằm của mình lên, trông bộ dạng ngượng ngùng đó của Lâm Phi, cô ta cười đắc chí: “Cậu đã biết sai rồi thì nếu tối nay có thời gian, tôi không ngại cho cậu cơ hội sửa chữa lỗi lầm đâu.”
“Cái mà tôi thừa thãi nhất chính là thời gian, có điều, tôi lại là người không có tính kiên trì. Tôi không đợi được đến tối đâu, trong văn phòng này có một chiếc giường đôi rất rộng, tôi rất mong đợi được thử tính đàn hồi của nó.”
Là một tay lão làng chốn tình trường, Lâm Phi sao có thể không nghe ra được ý tứ muốn hẹn hò của Thẩm Bội Ni chứ. Mặc dù buổi tối tới quán bar là một lựa chọn không tồi nhưng Lâm Phi đương nhiên hy vọng ngay bây giờ được ôm ấp Thẩm Bội Ni ở căn phòng này để hưởng thụ sự đàn hồi và mềm mại của cái giường hơn. Đúng như hắn nói, hắn không phải là một người có tính kiên trì và hắn lại còn là một người dám khám phá những người mới mẻ.
Đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn là ban ngày ban mặt ở văn phòng rõ ràng là kịch tính hơn ở quán bar vào ban đêm, ở văn phòng lại càng có sức hút hơn.
“Cậu không sợ trưởng phòng Lăng của chúng ta tới kiểm tra sao?”
“Không sợ, nếu cô ta dám tới thì tôi xử cả cô ta luôn.”
“Muốn một chân lên hai thuyền à?”
“Tôi chỉ là không chịu được cảnh một trong hai người bị tổn thương thôi.”
“Tôi và Lăng Vi Vi là chị em đồng nghiệp, cậu đã nói như vậy rồi thì để cô ấy không đau lòng, tôi chỉ có thể chọn lùi bước.”
“Thực ra tôi thích cùng chị tận hưởng sự mềm mại của cái giường hơn.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Cánh tay trắng ngần của Thẩm Bội Ni còn đang đặt trên ngực Lâm Phi, đủ để hắn ôm trọn nửa phần thân trên gợi cảm của cô ta vào lòng. Khuôn mặt Thẩm Bội Ni xinh đẹp như một bông hoa tuyết đang nở, tuyệt sắc vô cùng.
“Cậu em, chị cho em biết chị đã ghi âm câu nói vừa rồi của em lại, và gửi cho trưởng phòng Lăng của chúng ta.”
“Chị chắc chắn?”
“Chị chắc chắn và khẳng định.”
Không biết Thẩm Bội Ni lấy chiếc điện thoại từ đâu ra rồi huơ huơ trước mặt Lâm Phi. Trên màn hình điện thoại hiển thị cô ta vừa gửi cho