Đôi cao gót dưới chân được mua khi công tác ở Anh Quốc cùng Mộ San San, vì đôi giày này cô đã tốn mất ba tháng lương.
Nếu như không phải cần đưa Tiêu Y Na đi gặp một khách hàng quan trọng thì cô còn không nỡ đi.
Không phải ai cũng tinh mắt như Lâm Phi, có thể nhận ra đây là nhãn hiệu nổi tiếng châu Âu. Trước đây khi tham gia một vài bữa tiệc, cũng có rất ít cô gái giới thượng lưu có thể nhận ra đôi giày này của cô.
Thế nhưng điều thực sự khiến Lăng Vi Vi tim đập nhanh, mặt đỏ ửng còn có câu nói đó của Lâm Phi: “Giày đẹp, người càng đẹp hơn.”
Con gái luôn chú trọng ăn mặc nhưng họ càng quan tâm tới việc được đàn ông khen ngợi, đặc biệt là người đàn ông họ thích.
Cũng giống như Lăng Vi Vi lúc này, mặc dù cảm thấy lửa nóng không giấu nổi trong mắt Lâm Phi nhưng trong lòng cô lại không hề cảm thấy bất mãn, chỉ có niềm vui thích ngọt ngào.
Nhưng khi ánh mắt long lanh của Lăng Vi Vi vô tình lướt qua ly rượu vang do chính Thẩm Bội Ni tự tay lấy ra khỏi tủ rượu vẫn còn sót lại dấu son môi mờ mờ, Lăng Vi Vi liền nhớ ngay tới mục đích cô tới văn phòng của Lâm Phi.
“Rượu vang với gái đẹp, phó phòng Lâm cũng thật có nhã hứng, không phải tôi bất cẩn phá hỏng chuyện tốt của anh đó chứ.”
Dường như Lăng Vi Vi đã quên mất niềm vui được Lâm Phi khen ngợi, cô bước tới bên bàn làm việc, lấy ly vang đỏ còn in dấu môi của Thẩm Bội Ni lên, đồng thời chẳng biết vô tình hay cố ý liếc mắt về phòng nghỉ của Lâm Phi.
Tục ngữ nói rất hay: “Phụ nữ trời sinh có tài làm thám tử”, hơn nữa phụ nữ có tình yêu còn giỏi hơn cả Sherlock Holmes. Bất cứ một chi tiết nhỏ nhặt nào cũng có thể khiến họ cảnh giác.
Cũng chính vì vậy, Lăng Vi Vi lúc này đang rất nghi ngờ trong phòng nghỉ của Lâm Phi đang giấu đối thủ cạnh tranh hiện nay của cô, tình địch ngầm, Thẩm Bội Ni.
Đọc được suy nghĩ của Lăng Vi Vi, trong lòng Lâm Phi đổ mồ hôi hột vì cảm thấy may mắn.
May mà hắn không kiên quyết giữ Thẩm Bội Ni lại hưởng thụ chiếc giường rộng êm ái trong phòng nghỉ.
Nếu như thực sự giữ Thẩm Bội Ni lại, Lăng Vi Vi lại ngoan cố muốn đấy cửa xông vào, chắc chắn sẽ bị cô “bắt gian tại giường”.
Lâm Phi không hề sợ Lăng Vi Vi nhìn thấy cảnh hắn và Thẩm Bội Ni thân mật, hắn chỉ lo Lăng Vi Vi chịu không nổi một khóc, hai phá, ba treo cổ, để chuyện này truyền tới tai Mộ San San, vậy thì Lâm Phi thực sự sẽ “ăn không được cắp đít bỏ về”.
Nỗi lo lắng của Lâm Phi không hề thừa thãi, Lăng Vi Vi vốn tự phát hiện ra giữa Lâm Phi và Thẩm Bội Ni có gian tình, lại bị mình phá hoại chuyện tốt liền dữ dằn nhìn Lâm Phi mấy cái rồi xông vào phòng nghỉ.
“Tôi khinh, vô sỉ!”
Kết quả rất rõ ràng, Thẩm Bội Ni đã đi rồi nên Lăng Vi Vi đương nhiên không thể tìm thấy cô ta, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc Lăng Vi Vi nhìn thấy chiếc giường đôi rộng rãi đó không phỉ nhổ Lâm Phi.
Mẹ kiếp, không thể vu oan cho người khác như thế được! Chiếc giường đó là kiệt tác của Cát Huy hiểu không, liên quan khỉ gì tới tôi, cùng lắm tôi cũng chỉ là đứa ăn sái.
Lâm Phi cảm thấy mình oan hơn Thị Kính.
Cho dù là có thể nhịn hay không nhưng từ khi Lăng Vi Vi vào phòng, Lâm Phi luôn cúi mình khép nép để tránh khiến cô nổi nóng, làm ra chuyện gì bất lợi với Lâm Phi, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Phòng làm việc của Lâm Phi hắn không phải ai cũng có thể tới phỉ báng, trước đó Thẩm Bội Ni đến thì cũng thôi đi, cô gái đó dù sao cũng hiểu chuyện.
Bây giờ Lăng Vi Vi lại đứng trong phòng nghỉ, cách chiếc giường rộng kia chưa tới nửa mét chỉ thiếu một cú vồ của Lâm Phi mà thôi.
Ngay lúc Lâm Phi đang thầm đội ơn trời ban cơ hội tốt chuẩn bị vồ lấy Lăng Vi Vi lên giường, Lăng Vi Vi nhạy cảm đã phát hiện ra ý đồ đen tối của Lâm Phi.
Cô nhanh chóng lấy ra một chiếc bật lửa đưa cho Lâm Phi, nói: “Cái này tôi được khách hàng tặng khi đi công tác, giờ tặng cho anh xem như quà mừng anh