Mái tóc đen mềm mại như thác nước rủ xuống, bộ đồng phục công sở vừa vặn làm tôn lên vóc dáng đầy đặn, tinh tế và hoàn mỹ của cô.
Mộ San San có một loại khí chất cao sang đài các, đặc biệt là khi cô tập trung làm việc, khí chất cả người càng trở nên thanh trần thoát tục.
Một người con gái đã đẹp tới mức này rồi, vẻ đẹp ấy sẽ ko còn giới hạn.
Giống như Mộ San San, đẹp đến mức không một từ ngữ nào có thể diễn tả, thậm chí ngay cả phái nữ cũng bị thu hút bởi sắc đẹp của cô.
Lê An Tinh đang cúi đầu đứng cạnh Mộ San San, lúc này cũng bị vẻ chăm chú vào công việc của cô hấp dẫn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra việc này, mặc dù trong khi làm việc, Lê An Tinh đã tự nhắc nhở bản thân, không được quá tập trung thưởng thức vẻ đẹp của tổng giám đốc. Nhưng, không phải ai cũng có thể kháng cự lại trước sức hấp dẫn của Mộ San San.
Bất giác, cô đã chìm đắm vào trong đó.
Vẻ đẹp thường có sức hấp dẫn vô tận.
Vẻ đẹp của Mộ San San thì không cần phải nói. Là một trong các trợ lý của cô, dù còn xa mới có thể sánh được với Mộ San San, nhưng Lê An Tinh có thể coi là một mỹ nữ hiếm có khó tìm.
Hai người một đứng một ngồi, vẻ mặt đều rất chuyên chú, ánh ban mai từ khung cửa sổ chiếu biến cả căn phòng trở thành một bức tranh đẹp đẽ do thiên nhiên tạo nên.
Binh!
“Tổng…tổng giám đốc, tôi muốn từ chức!” Bức tranh đẹp đẽ đột nhiên bị phá hỏng chỉ vì sự xuất hiện của Lâm Phi.
Mặc dù, hai nữ nhân vật chính không rời khỏi vị trí ban đầu, nhưng lại nhiều ra thêm một Lâm Phi, khiến cho ý cảnh ban đầu của bức tranh đã hoàn toàn biến đổi.
“Lâm Phi, anh coi đây là nhà mình chắc, trước khi vào văn phòng của tổng giám đốc, anh không biết gõ cửa à?!”
Lê An Tinh, vốn còn đang trầm mê bởi sắc đẹp của Mộ San San bỗng nhiên bị Lâm Phi đánh thức. Lúc trước từng bị hắn trọc ghẹo, hơn nữa cô cũng không hề có cảm tình gì với Lâm Phi nên tất nhiên sẽ không dễ dãi gì với hắn. Cô lập tức phát huy chức trách của một người trợ lý đó là bảo vệ sự uy nghiêm cho chủ của mình.
Lâm Phi cũng không hề có cảm tình gì với Lê An Tinh, nên đối với sự chỉ trích của cô ta, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn cô: “Cô làm sao biết, đây có phải nhà tôi hay không?”
“Lâm Phi, anh bị thần kinh à, đây là văn phòng của tổng giám đốc Mộ, chứ không phải nhà anh!” Nếu không phải ngại có Mộ San San ở đây, chỉ sợ Lê An Tinh lúc này đã chỉ thẳng vào mặt Lâm Phi mắng té tát rồi.
Lê An Tinh tôn trọng Mộ San San tự đáy lòng. Lâm Phi dám nói văn phòng của Mộ San San là nhà của hắn, đối với cô mà nói, đây chính là sự thiếu tôn trọng Mộ San San.
Lâm Phi đi đến trước bàn làm việc của Mộ San San, vẻ mặt tiếc nuối nói với cô: “Tổng giám đốc, đối với người không coi công ty là nhà như trợ lý Lê, tôi cương quyết đề nghị đuổi việc cô ta.”
“Lâm Phi, anh…Tổng giám đóc, tôi…”
Bị Lâm Phi phản kích, Lê An Tinh suýt nữa bật khóc, cô vội nhìn Mộ San San để biểu đạt lòng trung thành của mình.
“Cô đem phần tài liệu này đi photo thành hai bản. Lần sau nếu có gặp phó phòng Lâm, cứ coi như không nhìn thấy hắn là được.” Mộ San San tức giận trừng mắt nhìn Lâm Phi, đưa tập tài liệu trong tay cho Lê An Tinh, đồng thời an ủi cô.
“Cảm ơn tổng giám đốc, tôi đi ngay đây.”
Lê An Tinh chớp mắt chuyển từ tức giận sang vui mừng, nhận lấy tài liệu, giống như một con gà mái thắng trận, cô nhìn Lâm Phi một cách khiêu khích.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cô không biết người đẹp trai như tôi, nhìn nhiều là sẽ bị thu phí à.”
Lê An Tinh vốn đang đắc ý vì được Mộ San San cổ vũ, nghe thấy câu này của Lâm Phi, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã