“Vợ à, em, em có uống nhầm thuốc không đấy?” Thấy người vợ xinh đẹp như tranh của mình, Lâm Phi cảm thấy đây giống như là một giấc mơ.
Vốn dĩ Mộ San San còn vì thấy Lâm Phi cởi trần mà đỏ mặt, nghe vậy cô ta lập tức trở nên lạnh lùng: “Tôi không có bệnh, không cần phải uống thuốc”.
Nói xong, Mộ San San coi như không thấy Lâm Phi, ôm gấu Teddy bự nhảy qua hắn.
“Thật hiếm thấy, người con gái này bị mình mắng một trận, nghĩ thông rồi, chuẩn bị ở cùng phòng với mình hay sao?” Thấy Mộ San San đi thẳng về phía giường mình, trong đầu Lâm Phi đột nhiên trở nên linh hoạt trở lại.
Nghĩ vậy, Lâm Phi trở nên kích động, một luồng khí nóng xông lên từ bụng tới trán, làm khắp người hắn nóng bừng.
Kết hôn hơn nửa năm nay, tuy Lâm Phi không hề động tới Mộ San San nhưng điều đó không có nghĩa là Mộ San San không có sức hút với hắn.
Hoàn toàn ngược lại, với nhan sắc khuynh thành và cơ thể lung linh hoàn hảo không khuyết điểm, cùng với khí chất lạnh lùng trời cho này của Mộ San San, với bất kỳ người đàn ông nào mà nói cũng là một loại thuốc độc trí mạng.
Có trời mới biết, mỗi ngày cùng sống với Mộ San San trong cùng một căn nhà, có danh nghĩa vợ chồng mà không thể làm vợ chồng thật, lâm Phi đã đau khổ thế nào.
Mà bây giờ, Mộ San San lại chủ động đến phòng Lâm Phi lúc nửa đêm, hắn nghĩ mùa xuân đã tới rồi, không uổng công lôi Mộ San San ra ngoài hẹn hò.
“Tôi ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất”.
Ngay vào lúc Lâm Phi còn đang nghĩ có nên chủ động một chút mà xông lên, hoàn thành công việc chưa làm của hai người cùng phòng hay không, thì Mộ San San – lúc này đang chiếm giường của Lâm Phi – đã dội cho hắn một gáo nước lạnh.
“Dựa vào cái gì chứ?” Lâm Phi không bình tĩnh được nữa, một người trên giường, một người dưới đất, còn chơi cái quái gì nữa: “Vợ thân yêu của anh ơi, không lẽ em định nói với anh, nửa đêm em chạy tới phòng anh là để cướp giường của anh đấy chứ?”
“Anh nói đúng rồi đấy”. Mộ San San như không thấy được sự bó tay của Lâm Phi, cô ta còn chỉnh lại giường của hắn rồi nằm xuống luôn.
Một loạt hành động này của Mộ san San khiến Lâm Phi càng trở nên lúng túng hơn.
“Nếu đã đến rồi thì người chồng đây không khách sáo nữa”.
Thấy Mộ San San nằm trên giường mình, hơn nữa thấy ánh mắt xâm chiếm của mình mà cô ta cũng không định đứng dậy rời đi, Lâm Phi cũng không quan tâm xem Mộ San San là uống nhầm thuốc hay là bị thần kinh, cơ hội xử đẹp Mộ san San thế này, sao Lâm Phi có thể bỏ qua được.
Mộ San San mặc váy ngủ bằng tơ, cơ thể lung linh mềm mại, phần da thịt lộ ra bên ngoài lấp lánh dưới ánh đèn, thật sự là khiến người ta mê hoặc.
Nếu như không phải biết rõ đây là biệt thự Lệ Thủy, lại được con gấu Teddy bự trong lòng Mộ San San thức tỉnh thì Lâm Phi còn nghi ngờ, người đang nằm trên giường hắn chính là người đẹp Thẩm Bội Ni.
“Lâm Phi, anh nói tôi không yêu anh, tôi muốn hỏi anh, anh có yêu tôi không?”
Ngay lúc Lâm Phi đang định chồm tới, Mộ San San lại như nhìn lại, đột nhiên lên tiếng.
Cái gì? Chơi trò gì thế? Lẽ nào người con gái này nửa đêm chạy đến đây là để tâm sự tình yêu? Trong lòng Lâm Phi bỗng dưng xuất hiện bao câu hỏi, thật ra trong lòng hắn vẫn luôn đề phòng Mộ San San.
Lâm Phi không quên rằng, không lâu trước hắn còn tự tay phá hỏng cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người, lại còn dạy cho Mộ San San một bài học. Lâm Phi không nghĩ rằng cô vợ tổng giám đốc Mộ của mình lại là loại người dễ dàng để hắn chơi một vố, lại còn chủ động đến chịu thiệt như vậy.
“Nếu như anh không yêu em, em