Bốp! Bốp!
Thấy Trần Kỳ đứng ngây người nhìn chằm chằm mình, Lâm Phi vỗ hai cái vào đôi bồng đảo trước mặt.
“Lâm Phi! Anh!….”
“Anh gì mà anh, còn không mau bưng đồ ăn lên.”
Không đợi Trần Kỳ nổi cáu, Lâm Phi liều đặt đĩa đồ ăn lên tay cô.
“Nếu như cái món nát tươm này của anh không qua được ải của bố mẹ tôi thì bà cô đây cho anh biết mặt!” Trần Kỳ lườm Lâm Phi bằng ánh mặt dữ dằn uy hiếp rồi bưng đồ ăn đi ra ngoài phòng khách. Mặc dù cái tê nhè nhẹ trước ngực đang ngầm nhắc nhở cô màn xâm phạm vừa rồi của Lâm Phi nhưng rõ ràng, bây giờ cô không thể tính sổ với hắn.
Dù gì phó phòng Lâm bây giờ chính là liều thuốc cứu mạng duy nhất của Trần Kỳ. Nếu như cảnh sát Trần nổi điên, Lâm Phi không thèm giúp nữa thì tới chỗ khóc Trần Kỳ cũng không có.
“Độ đàn hồi cũng được, sớm biết vậy đã véo lấy hai cái.” Trần Kỳ vừa đi khỏi nhà bếp, nghe được tiếng Lâm Phi lẩm bẩm trong phòng mà chân liêu xiêu không vững, suýt thì ngã xuống sàn.
Trần Kỳ nghiến răng, nín nhịn không quay người lại ném cả đĩa thức ăn lên đầu Lâm Phi rồi tiện tay thực hiện cú vật qua vai khiến Lâm Phi ngã lộn ngửa mà cố gắng giữ vẻ dịu dàng của người con hiền thảo đi vào phòng khách nơi bố mẹ cô đang chờ.
Lâm Phi hết lần này tới lần khác thách thức giới hạn chịu đựng có hạn của Trần Kỳ. Là một cảnh sát căm ghét cái xấu, mặc dù sở hữu đôi bồng đảo lớn trước ngực nhưng lòng dạ của hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ lại không mấy rộng lượng, đương nhiên cô sẽ không để mặc Lâm Phi chọc ghẹo như vậy.
Mặc dù Trần Kỳ nhẫn nhịn không nổi nóng nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cô thầm tuyên án tử cho Lâm Phi.
Ừm, chính xác mà nói là tử hình treo, qua hết đêm nay, điều chờ đợi Lâm Phi phía sau chính là cơn phẫn nộ ngút trời của cảnh sát Trần Kỳ.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của một mình Trần Kỳ.
Trong khi đó Lâm Phi, người đang nấu nướng trong bếp không cho rằng mình có tội.
Muốn phó phòng Lâm hắn bỏ vợ bỏ bạn, chạy tới diễn kịch với Trần Kỳ, còn phải đích thân xuống bếp, kiếm chút phúc lợi trên người Trần Kỳ cũng không quá đáng mà.
Cũng may mà hai người đều không biết suy nghĩ của đối phương lúc này, nếu không vai người yêu này họ đều không diễn nổi vì phân cảnh hiện thực, nam nữ đánh nhau sẽ lập tức công chiếu.
………
Bên bàn ăn, bà Trần xúc động nâng ly nói với Lâm Phi: “Tiểu Lâm à, cô mời cháu một ly. Cô vốn chẳng hy vọng có thể ăn được cơm con gái nấu nhưng cháu lại khiến cô nhìn thấy hy vọng một lần nữa, chỉ riêng bữa cơm này của cháu cũng đủ làm cô tin rằng cháu nhất định sẽ là một người chồng tốt.”
“Cháu cũng mong mình có thể làm một người chồng tốt, chỉ là Trần Kỳ có cho cháu cơ hội này không.” Lâm Phi nâng ly mời lại bà Trần và cũng không quên vai diễn.
Nếu như không biết hai người đang diễn kịch, hơn nữa mới mười mấy phút trước, Lâm Phi còn xâm phạm tới vị trí nhạy cảm của cô, thì ngay cả Trần Kỳ là đương sự cũng sắp bị Lâm Phi cảm động.
“Cho, nhất định cho. Nó dám không cho cháu cơ hội, cô sẽ không nhận đứa con gái này nữa. Cô duyệt anh con rể này rồi.” Bà Trần không biết quan hệ thật sự giữa Trần Kỳ và Lâm Phi nên đương nhiên bị Lâm Phi cảm động. Nói chính xác hơn chính là mâm cơm này của Lâm Phi đã chinh phục bà Trần.
“Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy?!”
Đây còn chưa là người nhà mà mẹ mình đã bênh vực người ngoài nên Trần Kỳ vô cùng bất mãn. Khuôn mặt xinh đẹp thoáng nỗi xấu hổ lẫn tức giận, rõ ràng không bằng lòng với mẹ mình nhưng Trần Kỳ vẫn không quên ném về phía Lâm Phi một ánh mắt cảnh cáo.
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Trần An Bang điềm tĩnh hơn bà Trần rất nhiều, không hề có nhiều thiện cảm với Lâm Phi hơn chỉ vì hắn trổ tài nấu nướng.
Thậm chí, Lâm Phi còn thầm cảm nhận được ông ta có