“Thanh niên bây giờ sao không biết tiết chế một chút, sau này ngày tháng còn dài, làm ảnh hưởng tới sức khỏe thì sau này làm sao.” Mặt trời lên cao con sào, bà Trần ngồi trên bàn ăn tức giận trách móc Lâm Phi và Trần Kỳ.
Lâm Phi còn đỡ, dù gì nhiều năm nay da mặt với hắn cũng là vật ngoài thân nhưng Trần Kỳ, người tối qua vừa hoàn thành quá trình chuyển đổi từ con gái sang phụ nữ bị mẹ mình trách móc như vậy không tránh khỏi có chút đỏ mặt. Đương nhiên cô cũng không quên dữ dằn lườm Lâm Phi mấy cái.
“Khốn kiếp, đều tại anh.” Nhìn ánh mắt và đôi môi đỏ khẽ mở của Trần Kỳ, Lâm Phi hoàn toàn có thể đoán ra năm chữ này.
Lâm Phi cũng chỉ biết trợn mắt thay lời đáp lại.
Trời đất chứng dám, quả thực tối qua, khi mới bắt đầu Lâm Phi ở kèo trên, khiến Trần Kỳ bị giày vò không ít nhưng tới nửa đêm, sau khi Trần Kỳ bắt đầu thấm mùi nghiện thì thế cục cũng bắt đầu đổi khác.
Người phụ nữ này lại chủ động đòi ở trên!
Nếu như không được cảm nhận rõ ràng, lại thêm vết máu tươi trên giường đang nhắc nhở Lâm Phi, đêm qua thực sự là lần đầu tiên của Trần Kỳ thì với sự điên cuồng nửa đêm qua của Trần Kỳ trên người hắn, Lâm Phi tuyệt đối sẽ không tin, đây mới là lần đầu tiên của Trần Kỳ.
Có một người phụ nữ là điển hình của người hai mặt, trên giường một kiểu, xuống giường một kiểu, đó rõ ràng chính là Trần Kỳ.
Nếu không chứng kiến màn nổi điên trên giường tối hôm qua củaTrần Kỳ, có lẽ Lâm Phi sẽ nghi ngờ rằng người ngồi đối diện hắn với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt cương nghị, người được gọi là nữ cảnh sát bạo lực số một thành phố Trung Hải có một chị em sinh đôi.
Cộc!
“Nhìn gì mà nhìn, ăn nhanh rồi cút!”
Sau khi bà Trần ăn sáng xong và trở về phòng, thấy ánh mắt thô tục của Lâm Phi cứ ngẩn ngơ nhìn mình chăm chăm, Trần Kỳ nghĩ tới chuyện tối qua mà ngại ngùng vô cùng. Cô vỗ mạnh vào bàn định đuổi Lâm Phi đi.
Lâm Phi gắp cái bánh quẩy, uống ngụm sữa đậu nành rồi nhìn Trần Kỳ đầy chất vấn: “Mới đây đã qua cầu rút ván rồi? Không lẽ biểu hiện tối qua của tôi, cô không hài lòng? Không phải chứ, tôi thấy tối qua cô cũng rất hưởng thụ mà.”
“Lâm Phi khốn kiếp.” Trần Kỳ cố nhịn cơn giận không đập ly sữa trong tay vào đầu Lâm Phi, đôi mắt xinh đẹp như muốn phun ra lửa giận dữ nhìn Lâm Phi.
Trong lòng Trần Kỳ càng tức tới muốn ngất đi, cô không nén nổi chửi thầm trong bụng: “Khốn khiếp, chuyện này ai nấy giữ trong lòng là được rồi, sao có thể nói oang oang ra.”
Trần Kỳ chỉ hận không thể lấy kim chỉ khâu cái mồm thối của Lâm Phi lại tránh cho hắn nói ra những lời làm cô xấu hổ đến chết lặng.
Nhưng Trần Kỳ cũng không hẳn đã mất hết lý trí. Không nói đây là nhà của cô, làm lớn chuyện, bị mẹ cô nghe được mà nguyên nhân chủ yếu là nếu thực sự ra tay với Lâm Phi thì không phải thực sự giống như lời hắn nói “qua cầu rút ván” sao, cảnh sát Trần cô không phải quá oan uổng sao.
Đúng lúc này, bà Trần đi ra từ phòng ngủ.
Lâm Phi nuốt nốt miếng bánh quẩy cuối cùng rồi đứng dậy cười hô hô với bà Trần: “Cô à, công ty còn có chuyện chờ cháu giải quyết, cháu đi trước đây. Tối qua Kỳ Kỳ có hơi kích động, cháu nghĩ hôm nay chắc cô ấy không thể đi làm được, phiền cô giúp cháu chăm sóc cô ấy.”
Sau khi xin phép bà Trần, Lâm Phi cũng không quên ghé sát tai Trần Kỳ chào tạm biệt: “Nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào có thời gian, tôi lại tới lâm hạnh cô.”
Nói rồi, Lâm Phi quay người tự nhiên mở cửa rời đi chỉ để lại Trần Kỳ cô độc một mình bên bàn ăn lộn xộn với chiếc bánh quẩy đưa lên nửa chừng.
…………
“Tiểu Na Na, đây là cơ hội tốt nhất để cô chứng minh năng lực. Bây giờ tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, nếu như cô làm