Cũng chẳng còn mấy thời gian nữa là tan làm, bị Mộ San San đá ra khỏi văn phòng làm việc, Lâm Phi rảnh không có việc gì làm, nghĩ tới sẽ có một khoảng thời gian không thể tới sủng ái Thẩm Bội Ni nên hắn đi thẳng tới tầng mười bảy, nơi có văn phòng của Thẩm Bội Ni.
Từ khi Thẩm Bội Ni được lên chức trưởng phòng, Lâm Phi còn chưa gặp Thẩm Bội Ni ở công ty lần nào. Nói thẳng ra thì từ sau lần gặp ở khách sạn quốc tế Hồng Cốc, Thẩm Bội Ni lo Lâm Phi sẽ trả thù nên khoảng thời gian này cô ta gần như né tránh Lâm Phi.
Nghĩ vậy, Lâm Phi không kiềm chế được mà rảo bước nhanh hơn, chẳng mất mấy phút đồng hồ đã tới tầng 17 nơi đặt văn phòng của Thẩm Bội Ni.
Gõ cửa đương nhiên không phù hợp với phong cách của Lâm Phi, hắn tới trước cửa văn phòng của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi cứ thế đẩy cửa bước vào: “Bảo bối Thẩm Bội Ni, mới mấy ngày không gặp, chắc chắn là nhớ tôi lắm phải không. Tôi mang tới cho chị ít quần áo, mặc cũng…”
Lâm Phi đẩy cửa bước vào, thấy toàn cảnh phòng làm việc của Thẩm Bội Ni xong, hắn vốn đã chuẩn bị xong mấy lời trêu ghẹo Thẩm Bội Ni nên không thể kiềm chế mà dừng lại được.
Thẩm Bội Ni vẫn lý trí và chín chắn, gợi cảm đẫy đà, mắt bồ câu lông mày lá liễu, mông nở eo thon, làn da trắng hồng, thân hình thon thả, đường cong gợi cảm.
Điều này với hình tượng Thẩm Bội Ni trong lòng Lâm Phi hoàn toàn ăn khớp. Có điều, bên cạnh Thẩm Bội Ni có thêm một người chính là ngoài dự liệu của Lâm Phi.
Cho dù văn phòng Thẩm Bội Ni có thêm một người đàn ông lạ mặt, Lâm Phi cũng không đến mức nói được một nửa rồi lại ngừng. Cho dù là người bên cạnh Thẩm Bội Ni là cô vợ tổng giám đốc Mộ San San của mình thì Lâm Phi cũng mặt dày nói cho hết câu.
Đáng tiếc, thượng đế lại chơi trò trêu đùa với hắn.
Người ngồi bên cạnh Thẩm Bội Ni chính là người duy nhất kiên định ủng hộ Mộ San San chia cổ phần cho nhân viên, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Mộ Thị – Thẩm Phương Hoa.
Trông bộ dạng đó của Thẩm Phương Hoa rõ ràng là đã nhận ra Lâm Phi – người không lâu trước đó còn ra mặt ở phòng họp. Nhưng bà ta lại không hề có ý định lên tiếng, đôi mắt bà ta nhìn Lâm Phi, kẻ đường đột xông vào từ trên xuống dưới một lượt, rõ ràng là muốn xem xem Lâm Phi rốt cục làm thế nào để quay đầu.
“Trưởng phòng Thẩm, chị thật sự khiến tôi quá thất vọng. Đã nói tiền tôi mua đồ cho chị trong ba ngày phải trả. Bây giờ đã là ngày thứ mấy rồi, sắp hai tuần rồi mà chị còn chưa trả cho tôi.” Nếu như người bình thường gặp phải cảnh này thì sẽ lùi lũi mà chuồn mất, nhưng Lâm Phi thì không theo quy tắc thông thường.
Một người có da mặt dày chính là ưu điểm.
“Chị này, vừa nhìn chị là đã biết một người thấu tình đạt lý, chị có thể giúp tôi phân xử không.” Lâm Phi lên giọng nghiêm nghị trách móc Thẩm Bội Ni nợ tiền không trả rồi trưng bộ mặt khổ sở quay đầu nhìn về phía Thẩm Phương Hoa: “Mọi người đều là người cùng công ty, dù thế nào cũng không tránh khỏi việc gặp nhau thường xuyên. Nếu không phải tôi đã hết tiền ăn thì sao tôi có thể tới đây đòi nợ được chứ.”
Lâm Phi vừa dứt lời, Thẩm Bội Ni thật sự xấu hổ vô cùng, đôi mắt mi cong mày dài đó nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, hận không thể trợn mắt nhìn cho hắn phát câm đi luôn.
Mạo muội xông vào chêu trọc cô ta đã đành, lại còn đổi giọng biến Thẩm Bội Ni thành một trưởng phòng nợ tiền.
Mua quần áo? Đừng bày trò cười nữa.
Trong trí nhớ của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi trước nay chỉ biết nghĩ tới cái gì mà cởi quần áo được chưa nào.
Nếu còn để Lâm Phi nói tiếp thì không chừng