“Đội trưởng Trần, không phải bộ đội đặc công đã tới rồi chứ?!”
Mấy cảnh sát cùng Trần Kỳ đột nhập qua đường cống ngầm nhìn thấy mấy tên cướp đã chết trong tầng một trung tâm thương mại Đông Phương có chút không dám tin.
“Không đâu, nếu như bộ đội đặc công tới, bọn họ không thể nào không đánh tiếng với chúng ta mà đã xông thẳng vào. Bên phó cục trưởng Tạ cũng không thể không thông báo với chúng ta. Mấy người này chết vì một chiêu chí mạng, sự việc còn chưa rõ ràng, mọi người chú ý một chút!”
Trần Kỳ đích thân kiểm tra một lượt thi thể mấy tên cướp, đôi mắt xinh đẹp co rút lại, cô nói nhỏ dặn dò mấy cảnh sát theo cùng.
“Đội trưởng Trần, chúng tôi đã kiểm tra rồi, quả thật bom đã được gỡ.” Hai chuyên gia gỡ bom cùng Trần Kỳ tiến vào trung tâm thương mại Đông Phương kiểm tra số bom đã được Lâm Phi gỡ bỏ một lượt rồi cùng nhau báo cáo với Trần Kỳ.
“Gỡ rồi?!” Trần Kỳ ngạc nhiên, sau khi bình tĩnh trở lại, cô mới hỏi tiếp: “Vậy dấu vân tay trên đó không bị mấy người làm mất chứ?”
Nghe Trần Kỳ hỏi vậy, hai chuyên gia nhìn nhau cười gượng: “Trên những quả bom đó không hề có bất kỳ dấu vân tay nào.”
“Không có dấu vân tay, cũng chính là nói người gỡ bom không hề chạm tay vào, sao có thể chứ?!”
“Đây cũng chính là điều chúng tôi nghĩ mãi không hiểu, không chạm vào bom mà có thể gỡ bom, cách gỡ bom này chúng tôi chưa từng nghe qua.”
Sau khi xác nhận lại với hai chuyên gia, Trần Kỳ không thể không chấp nhận sự thật có người đã nhanh hơn họ một bước.
“Không quan tâm nữa, bom đã được gỡ cũng là một chuyện tốt, tất cả mọi người đề cao cảnh giác, tiếp tục hành động.”
Trong lòng luôn nghĩ tới hơn bốn trăm người đang bị bắt giữ nên Trần Kỳ không điều tra người nào đã nhanh hơn họ một bước nữa mà gọi tất cả cảnh sát nhanh chóng lên tầng thượng trung tâm thương mại Đông Phương.
“Cảnh sát, cảnh sát tới rồi.”
“Cảnh sát tới cứu chúng ta rồi.”
Khi Trần Kỳ và những cảnh sát đặc nhiệm đang xông lên tầng thượng thì đám người bị bọn Nam Hổ bắt giữ một số đi thang máy, một số đi thang bộ từ trên tầng thượng vội vã lao xuống.
“Xảy ra chuyện gì, bọn cướp đâu?!”
Trần Kỳ vội vàng kéo một người lại hỏi chuyện.
“Chết rồi, chết hết rồi. Thật cảm ơn cảnh sát rất nhiều, lát nữa về tôi sẽ tìm người làm cờ lưu niệm tặng cho mọi người. Tôi đi trước đây, người nhà tôi lo lắng lắm rồi.”
Mặc dù người bị kéo lại đã mang tới cho cô một tin khá tốt nhưng Trần Kỳ không hề vì vậy mà lơi lỏng cảnh giác.
Dù gì cảnh tượng bọn cướp vác súng chống tăng tấn công cảnh sát trước đó còn in đậm trong tâm trí cô.
Sau khi đã chia đôi lực lượng đi sắp xếp cho người dân bị bắt giữ an toàn rút lui và báo cáo lại tình hình ở đây cho Tạ Tụng Khánh biết, Trần Kỳ liền dẫn những cảnh sát còn lại xông thẳng lên tầng thượng trung tâm thương mại Đông Phương.
“Trần, đội trưởng Trần, không lẽ là bộ đội đặc công làm?!”
Nhìn thấy đám cướp đều chết sạch trong một chiêu, Nam Hổ quỳ chết trước cửa sổ sát sàn, không ít cảnh sát đặc nhiệm kinh ngạc thắc mắc nhìn Trần Kỳ.
“Có lẽ vậy.”
Trần Kỳ thẫn thờ đáp lại một câu nhưng trong lòng cô biết rõ đây chắc chắn không phải do bộ đội đặc công làm.
“Đội trưởng Trần, chúng tôi phát hiện ra hơn hai mươi chiếc dù lượn ở ban công.”
Khi Trần Kỳ đang suy nghĩ mọi chuyện rốt cuộc do ai làm thì một cảnh sát nhận lệnh kiểm tra ban công chạy tới báo cáo.
“Để lại hai người giữ nguyên hiện trường, những người khác đi theo tôi lên ban công.”
Trần Kỳ tập