Trong một căn phòng trà với phong cách cổ xưa được bày trí tao nhã, Lâm Phi bị Thẩm Phương Hoa ép tới đây nên không khác gì ngồi trên đống đinh.
“Căn phòng trà này đã có lịch sử cả trăm năm rồi. Thế nào, phó phòng Lâm không nếm thử một chén trà sao?” Thấy Lâm Phi ngồi nghiêm nghị trước mặt mình, mãi vẫn không nâng chén trà lên, Thẩm Phương Hoa cầm chén trà rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Thật ngại quá, cháu chỉ thích uống rượu.” Với những thứ như trà có thể khiến người ta tịnh dưỡng thâm hồn, nhưng Lâm Phi trước nay không phải là một người thanh tao gì cho cam nên tôi không thích uống trà.
Thứ duy nhất có thể khiến hắn nổi hứng uống trà e rằng cũng chỉ có mình bộ trà Tử Sa mà bông hồng gai Huyết Mai dùng và thứ trà mà đích thân cô ta pha mà thôi.
Thực ra thưởng trà so với uống rượu mà nói thì quan trọng nhất là bầu không khí. Người đàn bà này lại ép hắn đi vào một phòng trà tao nhã lịch sự với mức chi tiêu cao như vậy, Lâm Phi nếu có tâm trạng thưởng trà thì đúng là điên rồi.
“Phó phòng Lâm, không không cần căng thẳng. Tôi đã tìm cậu có nghĩa là sự việc chưa tới mức quá tồi tệ, không phải sao?”
“Chuyện đó, chuyện này, Thẩm Bội Ni chưa biết chứ cô?”
“Sao nào, phó phòng Lâm sợ cháu gái bảo bối đó của tôi biết sao?”
“Không phải cháu sợ, Thẩm Bội Ni vốn dĩ cũng biết cháu có vợ. Cháu chỉ thấy việc này vẫn nên để cháu tự nói với cô ấy thì hơn.”
Sợ thì đương nhiên Lâm Phi sợ, trong từ điển của Lâm đại nhân căn bản không có từ “sợ”. Điều duy nhất có thể khiến hắn có tâm lý sợ hãi e rằng chỉ là khi Mộ San San bị hắn chọc tức mà thôi.
“Ý của phó phòng Lâm là cô cháu gái bảo bối của tôi sớm đã biết cậu kết hôn rồi?” Vốn dĩ Thẩm Phương Hoa ung dung tự tại, tự cho rằng bắt thóp được Lâm Phi nhưng bây giờ lại có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Cô ấy biết, lần ở khách sạn đó…” Lâm Phi vốn dĩ định nói trước đó khi ở khách sạn, Thẩm Bội Ni vốn còn giả giọng để lừa Mộ San San.
Thế nhưng nghĩ tới mối quan hệ phức tạp giữa Thẩm Phương Hoa, Thẩm Bội Ni và Mộ San San, Lâm Phi thật sự không có tâm trạng nói tiếp.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Thẩm Phương Hoa vốn dĩ nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay, sau khi nghe Lâm Phi nói đã từng vào khách sạn với cháu gái mình, sắc mặt bà ta trở nên khó coi vô cùng.
Đây là Lâm Phi mới nói được một nửa rồi thôi, chứ nếu như để Thẩm Phương Hoa biết Lâm Phi và Thẩm Bội Ni đi khách sạn đặt phòng là do Thẩm Bội Ni chủ động thì e rằng sắc mặt Thẩm Phương Hoa còn khó coi hơn nhiều.
Thẩm Phương Hoa không có con cái nên coi Thẩm Bội Ni như con đẻ của mình.
Thế nên Thẩm Bội Ni do một tay Thẩm Phương Hoa nuôi dưỡng dạy dỗ mà nên nên đương nhiên bà ta vô cùng kỳ vọng vào cô cháu gái này.
Bây giờ sự kỳ vọng của ba ta ở một mức độ nào đó mà nói đã bị Lâm Phi một tay huỷ hoại.
Cũng may Thẩm Phương Hoa không phải là người bình thường, có thể giữ vị trí giám đốc của tập đoàn Mộ Thị một cách vững chắc thì đương nhiên bà ta có khả năng kiểm soát cảm xúc vô cùng hoàn hảo.
Nếu như đổi lại thành một bà mẹ khác biết được con mình dây dưa với một kẻ đã có vợ thì e rằng sẽ không thể giữ nổi tâm trạng ung dung thư thái mà uống trà thế này được.
Hai câu nói của Lâm Phi lại không phải không có tác dụng, ít nhất thì so với khi vừa bước vào phòng trà, cái phong thế bề trên của Thẩm Phương Hoa đã bớt đi ít nhiều.
“Nhân lúc tổng giám đốc Mộ của chúng ta còn chưa phát hiện ra mối quan hệ của cậu và Thẩm Bội Ni thì