“Bội Ni à, đừng khóc nữa được không?”
Văn phòng Thẩm Bội Ni, trưởng phòng marketing tập đoàn Mộ Thị. Thẩm Bội Ni cuộn tròn trong lòng Lâm Phi không ngừng khóc. Lâm Phi đã không biết đây là lần thứ mấy hắn khuyên cô đừng khóc nữa rồi.
Trước đó, Lâm Phi luôn cho rằng câu nói: “Phụ nữ được làm từ nước” chỉ là một câu miêu tả nhưng Thẩm Bội Ni, người đang co rúm trong lòng hắn đã dùng hành động thực tiễn để giải thích cho hắn biết, cô thực sự được làm từ nước.
Lâm Phi không nhớ Thẩm Bội Ni đã khóc bao lâu rồi, hắn chỉ biết sơ mi cao cấp sếp Mộ mua cho hắn đã bị Thẩm Bội Ni làm ướt không chỉ một lần.
“Vậy thì hay là chị cứ khóc, tôi đi tắm cái đã?” Thấy Thẩm Bội Ni sẽ không nín khóc ngày nên Lâm Phi hỏi dò.
“Nếu như cậu dám đi, tôi sẽ xuống dưới đó cùng em trai tôi.” So với giọng nói mê hoặc lòng người trước đây, giọng nói của Thẩm Bội Ni có chút tiếng tai tiếng mũi, nhưng tính sát thương vẫn còn nguyên, thậm chí còn hơn.
Vốn còn định đi tắm một lát hoặc hút điếu thuốc lá nhưng lúc này ngay cả cử động phó phòng Lâm cũng không dám.
Nếu như hắn rời khỏi đây, Thẩm Bội Ni này kích động lại làm ra chuyện gì dại dột, vậy thì Lâm Phi thực sự có lỗi.
Dù gì bông hoa hiếu đeo mười tám năm đều bị phó phòng Lâm làm hỏng rồi, khó tránh khỏi đau lòng.
Nhưng cũng không thể đau lòng mãi như vậy đúng không. Mặc dù Lâm Phi không ngại bớt chút thời gian cùng Thẩm Bội Ni vượt qua nỗi đau thương nhưng suy cho cùng hắn cũng là đàn ông bình thường đúng không.
Thân hình đầy đặn, mềm mại và quyến rũ của Thẩm Bội Ni này đã nằm gọn trong vòng tay của Lâm Phi lâu lắm rồi.
Là một người đàn ông bình thường về cả giới tính lẫn nhu cầu sinh lý, chỉ trời mới hiểu trong khoảng thời gian này Lâm Phi đã chịu áp lực sinh lý và giày vò tâm lý lớn tới mức nào.
Cũng vì lúc này tâm trạng của Thẩm Bội Ni không tốt, thêm nữa Lâm Phi cũng đã phá hỏng bông hoa hiếu cô gắn trên đầu mười tám năm trong lòng còn có chút áy náy.
Nếu như là lúc bình thường, chắc chắn Lâm Phi đã ôm Thẩm Bội Ni lên giường không biết bao nhiêu lần rồi.
Sự giày vò khi cậu em không nhịn nổi ngóc đầu lên vì cơ thể mềm mại đẫy đà của Thẩm Bội Ni không ngừng run rẩy khiến Lâm Phi không thể chịu nổi!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không nhịn tới chết thì cũng bị Thẩm Bội Ni khóc cho phiền chết.
“Bội Ni, chị xem thế này được không, chúng ta đi tìm em trai chị, xin lỗi cậu ta được không?”
“Cậu định cùng tôi đi tìm nó sao?”
Thấy dáng vẻ khóc lóc ủ rũ của người đẹp đang nằm trong lòng mình, Lâm Phi thực sự tức tối đen đầu óc. Nếu như không phải thấy nét đau buồn đã vơi bớt trong đôi mắt phượng thon dài của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi thực sự sẽ nghi ngờ Thẩm Bội Ni cố ý chơi hắn.
“Đã bao nhiêu năm qua đi rồi, cho dù chúng ta xuống dưới, chưa chắc em trai tôi đã nhận ra chúng ta đúng không. Chúng ta vẫn nên tới trước mộ thằng bé bái tế thì hơn. Tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta có lòng tới, thằng bé sẽ hiểu cho chúng ta.”
Lâm Phi cố nhẫn nhịn không đánh mấy cái lên cặp mông đầy đặn của Thẩm Bội Ni mà từ từ an ủi người đẹp.
“Nhưng mà, tôi đã không còn sức nữa.” Khóc lâu như vậy, sợ là Thẩm Bội Ni đã bị thiếu nước rồi, toàn thân cô từ trên xuống dưới đã không còn bao nhiêu sức lực.
“Nếu như chị không ngại tôi có thể ôm chị đi.”