“Chú à, làm sao đây? Nếu như mẹ cháu biết được cháu bị cảnh sát bắt, bà ấy nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cháu đâu”.
Ngồi lên xe cảnh sát, Hứa Doanh Doanh chẳng còn dám chua ngoa như khi ở quán bar nữa.
Suy cho cùng thì cô bé mới chỉ có 16 17 tuổi. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt xa phạm vi hiểu biết của cô bé, không khóc nhè đã coi như là có tố chất tâm lý mạnh rồi.
Không những Hứa Doanh Doanh mà Từ Kiều và Vu Hạo Minh cũng có vẻ thấp thỏm không yên. Nói cho cùng thì chúng vẫn là học sinh, phía trên còn có bố mẹ, lúc xảy ra chuyện sợ nhất vẫn là bị bố mẹ trách phạt.
Lâm Phi đại khái cũng đoán ra được những gì chúng đang nghĩ. Nói thật là Lâm Phi cũng thấy lo. Người con gái như Trần Kỳ này rõ ràng là lấy việc công trả thù việc riêng, đồn công an là địa bàn của cô ta, khi đến đồn rồi không biết cô ta sẽ xử lý hắn như thế nào đây.
Nghĩ đến đây, Lâm Phi nghĩ ra cứu tinh rồi: “Nha đầu, đưa điện thoại cho chú”.
Tay của Lâm Phi đeo còng, không tiện cử động. Sau khi bảo Hứa Doanh Doanh mang điện thoại đến, hắn gọi cho Mộ San San.
“Vợ à, đã ngủ chưa thế?”
Sau khi điện thoại kết nối, Lâm Phi nhẹ nhàng hỏi han. Hắn cũng không còn cách nào khác, đi nhờ vả người ta không hạ mình thì không được.
“Có chuyện gì không?”
Giọng nói lạnh lùng đặc trưng của Mộ San San phát ra từ điện thoại.
“À thì, cũng không phải chuyện gì to tát, anh đi bar đánh nhau với người khác bị cảnh sát bắt rồi. Em có thể tìm người đến bảo lãnh anh ra ngoài không?”
“Cả cháu nữa, cả cháu nữa”
Hứa Doanh Doanh ở một bên kêu lên, sợ Lâm Phi quên mất cô.
“Anh ở cùng ai đó?”
Thấy Mộ San San hỏi, Lâm Phi vội trừng mắt với Hứa Doanh Doanh, ra hiệu không được nói nữa: “Chỉ là mấy người bạn thôi, cụ thể ngọn ngành đợi anh về sẽ giải thích với em, em tìm người cứu anh ra ngoài trước nhé”.
Nói xong, Lâm Phi có chút thấp thỏm. Với quan hệ vợ chồng bây giờ giữa hai người mà nói, Lâm Phi cũng không dám nói chắc được Mộ San San liệu có tìm người đến bảo lãnh hắn hay không.
“Tốt nhất anh nên cầu nguyện những gì anh nói là thật”.
Nói xong, Mộ San San dập máy, Lâm Phi thầm thở ra một hơi.
“Được rồi, đừng lo lắng nữa, đợi một lát sẽ có người đến bảo lãnh chúng ta”.
Đặt điện thoại xuống, Lâm Phi trấn an Hứa Doanh Doanh và những người khác. Dù sao thì Mộ San San cũng là Chủ tịch tập đoàn Mộ Thị, trong thành phố Thượng Hải, tập đoàn Mộ Thị cũng khá có tiếng tăm, tìm người đến bảo lãnh bọn họ ra ngoài cũng không có khó gì.
……
Sau khi đến đồn công an, quả đúng như dự tính của Lâm Phi, Trần Kỳ giao tên tóc vàng và mấy tên khác cho cấp dưới, một mình đi đến chỗ Lâm Phi.
Do Lâm Phi phản đối nên Trần Kỳ đã mở còng tay cho hắn, nhưng cô ta lại dẫn hắn vào một phòng thẩm vấn riêng.
“Nam nữ ở riêng với nhau trong một phòng, như vậy có vẻ không hay lắm. Hay là chúng ta ra ngoài vừa ăn vừa nói chuyện nhé? Tôi thừa nhận hôm đó đúng là tôi không đúng, nhưng tôi cũng đâu có cố ý đâu phải không? Hay là tôi xin lỗi cô nhé, để chuyện này qua đi được không? Nếu như vẫn không được, tôi mời cô đi ăn một bữa cũng được”.
Lâm Phi có thể nhìn ra được Trần Kỳ định lấy việc công trả thù việc tư. Dù gì thì đây cũng là đồn công an, một khi ra tay thì hắn sẽ chẳng được lợi ích gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Phi đành hạ mình xuống, chuẩn bị hòa giải với người con gái này.
Thế nhưng, đương nhiên là Trần Kỳ sẽ không dễ dàng tha cho Lâm Phi như vậy. Ngược lại, cô ta cởi hết cảnh phục trên người ra, đến đôi giày cao gót màu đen cũng bị đá đi. Không cần nói cũng biết cô ta định làm gì.
“Nói thật lòng, tôi thật sự không muốn ra tay với cô. Nam nữ thụ thụ bất thân, lỡ như lát nữa tôi ra tay, cô nhân cơ hội đó mà bất lịch sự với tôi, chẳng phải là tôi lỗ to hay sao?”