“Bội Ni, chị cần phải biết, em đến chỗ chị không phải để uống rượu”. Nhìn chai rượu vang hơn trăm năm sang trọng này, dù là với tửu lượng kinh người như Lâm Phi cũng cảm thấy có chút rén.
Lâm Phi rất thích uống rượu, điều này là không thể phủ nhận. Hơn nữa, hắn còn thích uống rượu cùng người đẹp hơn, đặc biệt là với người đẹp như Thẩm Bội Ni đây.
Trên thực tế, với vẻ đẹp quyến rũ mê người trời sinh của Thẩm Bội Ni, hầu như chẳng có người đàn ông nào có thể từ chối uống rượu với cô ta.
Lâm Phi không hề phản đối việc uống rượu cùng Thẩm Bội Ni, tuy là cách thức uống rượu của cô ta có chút khác người.
Điều mà Lâm Phi lo lắng đó là, uống say rồi thì không làm được việc chính.
Vì vậy, cơ hội trời cho này, nếu như vì uống say mà bỏ lỡ cơ hội lăn lộn trên giường với người đẹp Thẩm Bội Ni này thì đúng là đáng bị trời phạt.
“Sao thế, cậu sợ rồi à?” Đôi mắt vừa thon dài vừa quyến rũ của Thẩm Bội Ni chuyển động linh hoạt, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi như có ý tứ không nói nên thành lời.
“Nếu như em nói là em sợ thì có thể không uống được không?” Sao có thể không sợ cho được? Nếu như Thẩm Bội Ni thật sự chỉ uống rượu cùng Lâm Phi như những người bình thường khác thì đừng nói đến rượu vang trăm năm, đến ngàn năm Lâm Phi cũng sẽ không hề nề hà gì.
Bởi vì nếu như vậy, Thẩm Bội Ni chắc chắn sẽ gục trước Lâm Phi, như vậy, Lâm Phi còn sợ sệt gì nữa.
Vấn đề ở chỗ, người đẹp Thẩm Bội Ni này nào có uống rượu đâu, phải là mớm rượu mới đúng!
Bình rượu trăm năm đó, trước tiên không nhắc đến chuyện Lâm Phi tửu lượng có tốt hay không, cho dù tửu lượng của hắn có chịu đựng được thì bụng của hắn cũng không thể giả vờ được.
“Không uống cũng được thôi”. Thế nhưng, Thẩm Bội Ni lại không hề có ý làm khó Lâm Phi.
“Nêu điều kiện đi”. Lâm Phi cũng không phải ngốc, vô duyên vô cớ Thẩm Bội Ni sẽ không đưa hắn đến hầm rượu để lãng phí thời gian. Rõ ràng, cô ta muốn nhân lý do Lâm Phi không thể uống được chai rượu trăm năm này mà nêu điều kiện với hắn.
“Rất đơn giản, em chỉ cần hứa với chị, khi nào em muốn uống rượu vang em sẽ đến với chị. Chỉ cần thế giới này còn sản xuất rượu vang thì em sẽ không quên chị. Em trai nhỏ, chỉ cần em đồng ý với chị hai…ưm…”
Thẩm Bội Ni còn chưa nói xong thì bờ môi mềm mại của cô ta đã bị miệng của Lâm Phi khóa lại.
Nụ hôn của Lâm Phi nồng cháy, cũng rất dịu dàng, cũng giống như tâm trạng của hắn vậy, xốn xang nhưng cũng rất dịu êm.
Lâm Phi đã nghĩ đến rất nhiều điều kiện mà Thẩm Bội Ni có thể đưa ra, ví dụ em chỉ được yêu một mình chị, em phải đối tốt với chị cả đời, thậm chí Lâm Phi còn nghĩ rằng, Thẩm Bội Ni sẽ yêu cầu được thay thế Mộ San San, trở thành vợ của hắn.
Tóm lại, những điều kiện mà Lâm Phi nghĩ đến rất nhiều, nhưng điều kiện của Thẩm Bội Ni rất nhỏ rất ít ỏi.
Một người phụ nữ đẹp mê người tựa hoa anh đào như cô ta, trước thời khắc trở thành người phụ nữ của Lâm Phi, cô ta không hề đòi hỏi điều gì quá quắt, cô ta chỉ muốn, những khi Lâm Phi nhàn rỗi có thể cho cô ta cơ hội được bồi rượu Lâm Phi.
Trong tương lai, tất cả những gì cô ta yêu cầu không hề nhiều, chỉ cần trong lòng của Lâm Phi có tên cô ta, vậy là đủ rồi.
Đó là tất cả những yêu cầu ít ỏi của Thẩm Bội Ni, một người đầy lý trí, chín chắn với những đường cong gợi cảm.
Cô ta mang trong mình nét quyến rũ trời ban, thế nhưng sau hôm nay, vẻ đẹp của cô ấy chỉ nở vì duy nhất Lâm Phi mà thôi.
Mười tám năm nay, cô ta vẫn luôn chờ đợi một người đàn ông có thể ngắt đóa hoa hiếu trên đầu cô ta, cho cô ta ấm áp, khiến cô ta biết dịu dàng, hiểu được nỗi lòng cô ta, soi sáng con đường của cô ta.
Hôm nay, cô ta đợi được rồi.
Vì vậy, cô ta không mong gì hết.
“Sau này e là chị phải mua nhiều rượu vang hơn rồi, vì em sẽ thường