“Phụt.”
Trong căn phòng Vip của một khách sạn đẳng cấp sao ở thành phố Trung Hải, Trần Địch kéo Lâm Phi vào đây uống rượu rồi phun thẳng một ngụm rượu: “Anh rể, anh đã có vợ rồi à?”
Không thể trách Trần Địch, cả ngụm rượu cậu ta phun ra đã làm hỏng bét toàn bộ đồ ăn trên bàn, thực sự thì sự thật Lâm Phi thừa nhận hắn đã có vợ đã khiến cho Trần Địch không sao tin nổi sự thật đầy tàn khốc này.
“Tôi nhớ là tôi đã nói với cậu, tôi chỉ là diễn tạm thời vai bạn trai với chị cậu thôi.” Lâm Phi nhìn đống đồ ăn đã bị cả miệng rượu của Trần Địch làm hỏng không khỏi cảm thấy xót xa.
Đương nhiên, Lâm Phi không xót tiền mà là xót thức ăn. Bụng hắn bây giờ đói vô cùng.
“Anh rể, nếu anh không muốn cả nửa phần đời còn lại sống trên giường thì em khuyên anh tốt nhất mau chóng rời khỏi thành phố Trung Hải, không, tốt nhất là mau chóng rời khỏi đất nước này, càng xa càng tốt và đừng bao giờ quay lại thành phố Trung Hải nữa.
Không thể phủ nhận Trần Địch là một người tốt hiếm có. Vì cậu ta nói quá nhiều bị Lâm Phi ngắt lời nhưng lại không hề tỏ vẻ khó chịu. Từ khi biết Lâm Phi đã có vợ, cậu ta không những không nói giúp Trần Kỳ mà ngược lại còn tỏ lòng tốt khuyên Lâm Phi mau chạy đi thật xa.
Có điều, tấm lòng tốt của Trần Địch Lâm Phi không thể nào nhận.
Lâm đại quan nhân như hắn khó khăn lắm mới rời xa được chiến trường lính đánh thuê đầy máu me và giết chóc. Hơn nửa năm nay từ khi từ nước ngoài về thành phố Trung Hải, mặc dù cô vợ tổng giám đốc Mộ San San chẳng mấy khi tươi cười với hắn nhưng những ngày tháng này đối với Lâm Phi mà nói thì thật sự đầy yên ổn và thú vị.
Lúc này mà bảo Lâm Phi hắn từ bỏ cuộc sống thoải mái khó khăn lắm mới có được rồi rời xa thành phố Trung Hải mà Lâm Phi có thể đồng ý mới là lạ.
“Trong thời gian ngắn, tôi sẽ không rời khỏi thành phố Trung Hải.”
Đây là tiếng lòng của Lâm Phi, tổ chức Phán Quyết Địa Ngục đã có những người như Huyết Trí và Lôi Đạt chỉ huy, hoàn toàn không cần Lâm Phi phải bận tâm.
Thành phố Trung Hải là quê hương của Lâm Phi, một kẻ tha phương như Lâm Phi đã về tới quê nhà nên nếu không cần thiết thì hắn đương nhiên sẽ không rời xa nơi này.
“Anh rể, em biết anh có chí khí nhưng, anh có nghĩ xem nếu bị chị em phát hiện anh đã kết hôn mà còn dám lên giường với chị ấy, thì chị ấy tuyệt đối sẽ…”
“Cô ấy biết tôi đã kết hôn rồi.”
“Cho dù chị em biết thì anh rể à… anh nói gì cơ? Chị em biết anh đã kết hôn á?” Trần Địch vốn dĩ còn đang hết lời khuyên Lâm Phi mau chóng rời khỏi thành phố Trung Hải tránh ngày nào đó bị cô hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ quấy cho sống không yên ổn thì sau khi nghe lời nói vừa rồi của Lâm Phi, đôi mắt không được coi là to tròn lắm của Trần Địch đột nhiên trợn trừng lên như cái chuông đồng rồi cứ thế nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, trong mắt cậu ta lúc này đương nhiên chỉ toàn là cái nhìn không sao tin nổi.
“Mặc dù tôi không nói thẳng với cô ta nhưng cô ta nhất định đã đoán ra.”
Từ trước tới nay Lâm Phi chưa bao giờ có ý định giấu Trần Kỳ chuyện hắn đã kết hôn, không chỉ là Trần Kỳ mà bao gồm những người con gái xung quanh hắn, Lâm Phi đều không hề có ý che giấu.
Có điều vì Mộ San San tạm thời không chấp nhận một người chồng như hắn nên Lâm Phi không tiện nói với những người con gái xung quanh hắn rằng hắn đã kết hôn với Mộ San San.
Cho dù Trần Kỳ có bạo lực thế nào thì cô ta cũng không hề ngốc. Mặc dù cô ta không biết Mộ San San chính là vợ của Lâm Phi nhưng cảnh sát Trần cũng không ngờ nghệch đến mức cho rằng bên cạnh Lâm Phi chỉ có một người phụ nữ.
Xong!
Sau khi Lâm Phi nói xong, Trần Địch ngồi phịch xuống ghế. Mãi tới khi định thần lại, cậu ta mới ôm chặt chân Lâm Phi rồi kích động nói: “Anh rể, xin anh nhận cái quỳ này của em.”
“Tôi cho cậu ba giây để đứng dậy.”
Lâm Phi vừa dứt lời, Trần Địch liền mau chóng đứng dậy nhưng khuôn mặt bầm dập tím tái của cậu