Bên ngoài khách sạn năm sao nào đó, Lâm Phi thong thả đứng một bên nhả khói, trong khi đó Trần Địch đứng một bên cúi đầu nghe chỉ trích.
“Trần Địch, em giỏi rồi, ăn một bữa cơm hơn ba mươi nghìn tệ, sao em không đi chết luôn đi!” Không cần hỏi, người có thể khiến Trần Địch, người phát ngôn truyền thông của quân khu Hoa Đông cúi đầu nghe mắng, lời lẽ không nể tình như vậy ngoài hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ ra, không có người thứ hai.
Sự thật cũng chính là vậy, cô gái trẻ đứng trước mặt Trần Địch với thân hình nóng bỏng bó sát trong bộ quân phục, thắt đáy lưng ong, khuôn mặt lạnh lùng không phải cảnh sát Trần còn có thể là ai.
“Cũng không phải là em ăn một mình.” Rõ ràng phát ngôn viên Trần và Lâm Phi cũng tiêu tiền, vậy mà Trần Kỳ lại đổ hết trách nhiệm lên người Trần Địch, làm sao Trần Địch không bất mãn cho được.
“Em im miệng cho chị!” Cảnh sát Trần không quan tâm tới lời oán thán của Trần Địch mà lạnh lùng trách móc cậu với khuôn mặt lạnh tanh: “Nói thật đi, ngoài ăn cơm ra, hai người còn đi đâu làm gì?!”
Không thể trách Trần Kỳ nghi ngờ Trần Địch và Lâm Phi còn làm chuyện gì không nên làm ngoài việc ăn cơm. Thực ra là vì ba mươi nghìn tệ “tiền cơm” đó lấy ra từ túi của Trần Kỳ nên cô rất xót ruột.
Nghĩ mà xem, từ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, đội trường Trần vẫn luôn không ngừng lăn lộn, không dễ dàng gì mới lên được chức đội trưởng cảnh sát hình sự, lương mỗi tháng cũng chỉ bốn, năm mươi nghìn tệ. Bữa cơm này của Trần Địch và Lâm Phi đã gián tiếp tiêu hết nửa tháng lương của Trần Kỳ.
“Chị à, chị coi em và anh rể là loại người gì?! Cho dù chị không tin em, lẽ nào chị cũng không tin anh rể sao?!” Nhận ra ý của Trần Kỳ, Trần Địch vốn đang cúi đầu nghe mắng liền cảm thấy bất mãn, ngẩng lên phản bác Trần Kỳ.
“Khốn khiếp, ai nói với em, anh ta là anh rể em!” Trần Địch cứ mở miệng là một câu anh rể hai câu anh rể, khiến Trần Kỳ vô cùng vừa giận vừa thẹn.
“Khi em tới nhà chị, bác cả nói với em mà.” Bà chị tự nhiên thẹn quá hóa giận khiến Trần Địch thực sự có chút không hiểu.
“Này, hai người nói chuyện, trời không còn sớm nữa, tôi về trước đây.” Thấy lửa sắp cháy tới chỗ mình, Lâm Phi khôn ngoan định bỏ khỏi hiện trường.
Quan hệ giữa Lâm Phi và Trần Kỳ nhất thời khó có thể giải thích với Trần Địch. Với tính cách kỳ quái của Trần Địch, chưa biết chừng bị Trần Kỳ hỏi dồn, Trần Địch sẽ phụt ra chuyện hắn lên giường với Trần Kỳ.
Nếu thực sự như thế, Trần Kỳ thẹn quá hóa điên, hắn có muốn chạy cũng không chạy không nổi.
“Đứng lại!”
Ý thức chạy nạn của Lâm Phi thực ra không hề muộn nhưng rõ ràng Trần Kỳ không có ý bỏ qua cho Lâm Phi như vậy.
Mặc dù Trần Kỳ luôn trách móc Trần Địch nhưng cô không hề quên, ba mươi nghìn tệ đó còn có phần của Lâm Phi.
“Cảnh sát Trần này, nếu như tôi nhớ không nhầm trước đó hình như cô đã đồng ý với tôi chỉ cần tôi giúp cô hạ được bố mẹ cô, ân oán giữa chúng ta coi như xong, không phải cô lại muốn tính nợ cũ chứ?!” Thấy sắc mặt Trần Kỳ không tốt, Lâm Phi vừa âm thầm đề cao cảnh giác vừa không quên cắt đứt ý định tính thù cũ của Trần Kỳ.
“Anh nghĩ nhiều rồi, bà cô không phải người nói lời không giữ lời.” Rõ ràng Trần Kỳ không hề quên giao hẹn giữa cô và Lâm Phi.
“Vậy không biết cảnh sát Trần gọi tôi có chuyện gì.”
“Đúng vậy, chị à, em và anh rể cũng không làm chuyện gì quá đáng, chị đừng có lúc nào cũng…”
“Chị cho em nói rồi sao!” Một câu trách mắng của Trần Kỳ đã cắt ngang lời phát ngôn viên Trần Địch, sau đó cô lại lạnh lùng nói: “Muốn tôi không ngăn cản hai người cũng được nhưng tôi giúp hai người thanh toán tiền cơm, có phải hai người cũng nên trả lại cho tôi?!”
“Chị, không phải chị không biết, ông già nhà em gần đây đang siết chặt chi tiêu của em, em lấy tiền đâu ra trả chị.” Trần Kỳ vừa nói xong, Trần Địch đã không nhịn được lên tiếng trách móc.
Ban đầu Lâm Phi còn không hiểu tại sao Trần Địch kỳ quái này có xe Hummer mà không trả nổi một bữa cơm mấy chục nghìn. Nghe Trần Địch nói, Lâm Phi cũng hiểu được cậu em vợ hờ này không hề cố ý chơi Lâm Phi mà gần đây túng quẫn nên cậu ta mới nhẵn ví.
“Thế này nhé, đợi mấy ngày nữa trả được không?” Thực ra người túng tiền nhẵn ví không chỉ có một mình Trần Địch. Trước đó không lâu phó phòng Lâm cũng cũng lừa được Phương Văn Hi năm mươi triệu nhân dân tệ nhưng cũng giao nộp cho sếp Mộ rồi. Ba mươi nghìn tệ, nhìn thì không nhiều nhưng nhất thời phó phòng Lâm cũng khó lấy ra được.
“Bớt phí lời, hôm nay hai người không trả được tiền, ai cũng đừng hòng đi!” Nửa tháng lương nói hết đã hết rồi, nói không xót ruột chắc chắn là giả.
Có điều điều khiến đội trưởng Trần bất mãn là Lâm Phi và Trần Địch đều là những người đàn ông có quan hệ thân thiết với Trần Kỳ, hai người họ uống rượu mà lại quên mất cô.
“Chị à, nếu như em nói với chị, em và anh rể ở đây làm gì có phải là không cần trả tiền không?” Trần Địch vừa nói vừa chầm chậm đi về phía