Bịch!
Toang!
Trong căn phòng tổng thống của khách sạn năm sao Hilton ở thành phố Trung Hải, Khương Vân Bằng sau khi bị Trần Kỳ cúp điện thoại, thật sự không sao kiềm chế nổi cơn tức giận trong lòng. Anh ta cầm ly rượu lên rồi ném luôn xuống sàn nhà.
Không chỉ ly rượu mà còn cả hơn nửa chai rượu XO đắt tiền vừa mới mở uống chưa được bao nhiêu cũng đã bị Khương Vân Bằng ném đi.
“Khương thiếu gia, cớ gì phải bực bội như vậy, nếu anh không chê thì nghe tôi nói một câu.” So với sự phẫn nộ bộc phát của Khương Vân Bằng thì sắc mặt Phương Văn Hi dù tối sầm lại nhưng rõ rằng là hắn bình tĩnh hơn Khương Vân Bằng nhiều.
“Để Phương thiếu gia chê cười rồi, nếu là mấy câu an ủi thì tôi nghĩ là không cần đâu.” Người phụ nữ mình theo đuổi ra lệnh qua điện thoại không cho mình xuất hiện trước mặt, rồi cả giọng nói như vô ý nói với Trần Kỳ qua điện thoại chẳng khác nào cái tát tát thẳng vào mặt Khương thiếu gia.
Những việc thế này vốn dĩ đủ khiến người ta mất mặt rồi, thế mà lại còn bị Phương Văn Hi nghe rõ mười mươi. Đừng nói là cái danh nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi nhất trong quân khu Hoa Đông mà Khương Vân Bằng đang mang theo, mà đổi thành người đàn ông bình thường khác thì e rằng cũng bẽ mặt không thể nào chịu nổi.
Nếu không phải là Khương Vân Bằng vừa nhận từ chỗ Phương Văn Hi mười triệu nhân dân tệ thì Khương Vân Bằng e rằng sớm đã giật cửa đi luôn từ lâu rồi.
Phương Văn Hi cười khổ sở: “Tôi nghĩ Khương thiếu gia hiểu nhầm rồi. Nếu như nói an ủi thì có lẽ là Khương thiếu gia an ủi tôi mới phải.”
“Nghĩa là sao?” Khương Vân Bằng nhìn Phương Văn Hi chăm chú, cảm thấy Phương Văn Hi không có vẻ như đang đùa giỡn với mình, anh ta mới lại ngồi xuống chiếc ghế sofa lạnh lùng lên tiếng.
“Có lẽ Khương thiếu gia còn nhớ trước đó tôi đã từng nhắc đến chuyện bị người ta lừa mất năm mươi triệu nhân dân tệ chứ?” Nói tới đây đôi mắt của Phương Văn Hi trở nên tôi độc hẳn. Chuyện hắn bị Lâm Phi lừa mất năm mươi triệu là một cú ngã đau đớn và tổn thất nặng nề nhất của hắn từ trước tới nay.
Thấy Khương Vân Bằng nhìn mình rõ ràng là đang chờ đợi thông tin tiếp theo, Phương Văn Hi tiếp tục: “Nếu tôi không nghe nhầm thì trước đó người đàn ông trong điện thoại của Khương thiếu gia chính là gã đã lừa tôi năm mươi triệu.”
“Ồ?” Nghe Phương Văn Hi kể câu chuyện cùng cảnh ngộ với mình, Khương Vân Bằng tối sầm mặt lại rồi nói tiếp: “Phương thiếu gia không nghe nhầm chứ?”
“Không thể nào.” Phương Văn Hi quả quyết: “Hắn tên Lâm Phi, là phó phòng bảo vệ an ninh của tập đoàn Mộ Thị. Trước đây khi tôi tới đàm phán hợp tác với tập đoàn Mộ Thị chính là hắn ỉ người đông đã hại vệ sĩ đắc lực của tôi, làm hại người và xe của tôi rồi bắt bí của tôi năm mươi triệu nhân dân tệ.”
“Anh chắc rằng hắn không có thế lực gì chứ?” Khương Vân Bằng mặc dù tức tối nhưng anh ta đương nhiên không vì thế mà mất đi lý trí. Một tên có thể bịp bợm lấy đi năm mươi triệu nhân dân tệ của Phương Văn Hi mà còn có thể khiến Trần Kỳ thích thì Khương Vân Bằng khó mà không nghĩ cho được.
“Khương thiếu gia nghĩ nhiều rồi. Hai ngày nay tôi cho người đi điều tra gia thế của tên này. Tên này từng đi bộ đội, sau khi xuất ngũ thì sống ở nước ngoài vài năm, không sống được ở nước ngoài nữa thì mới về thành phố Trung Hải. Vì tranh chấp lợi ích trong tập đoàn Mộ Thị trước đó nên hắn được hưởng chút lợi lộc, do đó mà được đặc cách làm phó phòng bảo vệ an ninh. Ngoài ra thì không có gì đặc biệt.”
Phương Văn Hi tóm gọn với Khương Vân Bằng đôi lời. Hắn lệnh cho đàn em đi điều tra thân thế của Lâm Phi rồi lạnh lùng lên tiếng: “Hai ngày nay tôi chuẩn bị tìm người giúp hắn giãn gân cốt. Không ngờ hắn lại…”
“Kẻ thù gặp nhau.” Sau khi tìm hiểu thân thế của Lâm Phi, không muốn để Phương Văn Hi tiếp tục sát muối vào “vết