Trước giờ Lâm Phi luôn là người nói lời giữ lời, nếu như hắn đã nói khiến Trần Kỳ không xuống nổi giường, nhất định khiến cô xuống không nổi giường.
Mặc dù phó phòng Lâm cũng phải trả một cái giá tương tự, suýt nữa cũng xuống không nổi giường, nhưng cuối cùng Lâm Phi cũng làm được.
Khi hắn rời khỏi khách sạn, Trần Kỳ hình như vẫn nằm trên giường như bãi bùn nát, không hề động đậy.
Rõ ràng, Trần Kỳ đã trả giá cho hành vi của mình.
Lâm Phi không hề đơn giản là xả giận, mặc dù thân hình nóng bóng hấp dẫn của Trần Kỳ thực sự khiến phó phòng Lâm động lòng nhưng Lâm Phi lại càng muốn Trần Kỳ nhớ cho kỹ.
Không có việc gì làm thì đừng có suốt ngày lén điều tra hắn.
Phó phòng Lâm hắn cũng không làm chuyện gì trái đạo lý, mặc dù trong lòng có chút tinh thần chính nghĩa muốn trừ khử mấy tên cướp tà ác đó nhưng ai bảo phó phòng Lâm là người trời sinh làm việc tốt không lưu danh.
Để hắn là người hùng vô danh có gì mà không tốt.
Đương nhiên, hành vi mới sáng sớm đã còng tay phó phòng Lâm hắn vào đầu giường của Trần Kỳ cũng là nguyên nhân quan trọng Lâm Phi buộc phải trừng phạt cô.
Còn chưa là gì mà dám hỗn láo với phó phòng Lâm, mầm mống này nếu không ngăn chặn kịp thời, sau này Lâm Phi còn dám yên tâm ôm Trần Kỳ lên giường được sao.
“Sau này bà cô có nhu cầu, anh bắt buộc phải lập tức có mặt.” Câu nói này của Trần Kỳ là minh chứng rõ nhất cho hiệu quả trừng phạt của Lâm Phi.
Lăn lộn cả nửa ngày, thấy thời gian không còn sớm nữa, toàn thân lại không còn chút sức lực nào nên nhất thời Trần Kỳ không xuống giường nổi rồi. Lâm Phi được thỏa mãn vô cùng từ cơ thể nóng bỏng của Trần Kỳ, Lâm Phi cũng không ở lại trong phòng nữa mà rời khỏi khách sạn.
Trong khi đó sau khi Lâm Phi đi khỏi không lâu, mấy chiếc xe sang màu đen, ở giữa là chiếc Mercedes-Benz RV mới nhất dừng trước cửa khách sạn.
Mấy vệ sĩ áo đen kính đen xuống xe trước, chia ra bốn hướng.
Một cô gái trẻ từ ghế phụ của chiếc Mercedes Benz RV mở cửa bước xuống.
Sau cánh cửa chiếc Mercedes Benz RV, một người phụ nữ quyến rũ bước trên đôi cao gót ren đính hạt lụa, đội mũ màu nâu, kính đen, mái tóc mượt như mây.
Nói cô quyến rũ bởi vì thân hình cô đầy đặn, lại không mất đi vẻ duyên dáng, chỗ nên nhô ra nhô, chỗ cong ra cong, có thể nói là ngực tấn công mông phòng thủ, duyên dáng thướt tha.
Mặc dù có mũ nâu kính đen che chắn nhưng chiếc cằm nhọn như gọt và một nữa gương mặt tinh tế chưa bị che mất cũng đủ để nhìn ra đây là một cô gái đẹp hiếm có.
“Chủ tịch.”
“Chủ tịch.”
Khi một hàng người đi vào trong khách sạn, hai bảo vệ trực ban ngoài cửa vội vàng cúi người chào hỏi.
Một hàng người đi vào trong khách sạn, trong đó có cô gái tóc mây quyến rũ không hề vì tiếng chào hỏi của bảo vệ mà dừng bước, họ đi thẳng vào trong khách sạn trong sự ánh mắt chăm chú của bảo vệ.
…………….
“Mấy người đợi ở đây, tôi tự mình vào là được.” Cô gái tóc mây dặn dò trợ lý và vệ sĩ xung quanh, đẩy cửa đi thẳng vào trong phòng khách sạn nơi Trần Kỳ đang ở.
Trong phòng, Trần Kỳ vẫn đang trong tình trạng mơ màng vì nhiều lần chinh phạt của Lâm Phi, cô gái tóc mây không hề quấy rầy giấc ngủ của Trần Kỳ mà ngồi ở một bên yên lặng chờ đợi.