Đôi mắt Mộ San San rưng rưng như sắp khóc, đôi môi run rẩy, giọng nghẹn ngào: “Tôi chưa từng nói anh không phải đàn ông, anh…anh mau dừng lại đi, anh…anh nghe tôi nói đã.”
Trong lòng Lâm Phi cười thầm, Mộ San San trong mắt người khác luôn là một bộ dạng lạnh băng, không vướng bụi trần, lạnh lùng cao quý giống như Quảng Hàn Tiên Tử, khiến cho người khác không dám mạo phạm.
Lâm Phi cũng là nhất thời nổi hứng, sau lần gặp mặt đầu tiên, Lâm Phi đã hiểu ra, là hắn hiểu nhầm Mộ San San, tuy nhiên, chuyện đã đến mức này, hắn cũng không biết làm sao để kết thúc.
Dừng lại chắc chắn là không thể, đừng nhìn bây giờ hắn đang chiếm thượng phong, bây giờ chỉ cần hắn nói một câu: “Là anh hiểu lầm em, đứng dậy đi, chúng ta làm hòa.”
Mộ San San chắc chắn sẽ khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, vận dụng tất cả thủ đoạn có thể để phản kích lại Lâm Phi, lúc đó, cô nhất định sẽ cho hắn kiến thức thủ đoạn sấm sét của cô trên thương trường.
“Có gì đáng để nói sao, kết hôn gần nửa năm rồi, ngay đến cả tay em anh còn chưa được cầm, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ nhìn anh thế nào, chắc chắn sẽ nghĩ cái đó của anh có vấn đề. Không được, hôm nay anh nhất định phải làm chuyện đó.
Lâm Phi hiên ngang nói, thực tế hắn vẫn cảm thấy có chút chột dạ. Nói cho cùng thì hai người kết hôn không phải do tình yêu mà hoàn toàn là do bị Mộ Hồng bức bách, thời xưa thường gọi là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.
Sự kết hợp này, đừng nói Mộ San San, ngay cả Lâm Phi cũng cảm thấy có phần khó chịu.
Mộ San San muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, muốn khí chất có khí chất, muốn năng lực có năng lực,…nói tóm lại, muốn cái gì có cái đó.
Một người con gái như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng đều mong muốn có được, Lâm Phi cũng không ngoại lệ, hôn nhân không có nghĩa là không biết xấu hổ, cuộc sống hôn nhân cũng không phải chỉ là làm chuyện đó.
Lâm Phi rất muốn lên giường với Mộ San San, nhưng Mộ San San căn bản không có hứng thú về phương diện này, chứ đừng nói đến chuyện mỗi lần thấy hắn sắc mặt cô ta chả có gì là tốt đẹp.
Tình hình hiện tại của hai người, rõ ràng là không thích hợp để nói về chuyện đáng xấu hổ đó, chứ đừng nói đến cái gì mà địa vị gia đình. Đây hoàn toàn là Lâm Phi nói bậy.
Toàn bộ mọi chuyện ngày hôm nay đều từ Lâm Phi mà ra, cái gọi là danh dự của người đàn ông là hoàn toàn vô nghĩa. Cuộc hôn nhân này chỉ có vài ba người biết, căn bản không có cái gì gọi là danh dự hay không danh dự cả.
Nếu như là bình thường, với trí tuệ của Mộ San San, chắc chắn cô ta sẽ không thèm để ý đến Lâm Phi, cùng lắm thì sẽ tặng hắn hai chữ “đê tiện”.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại hết sức nghiêm trọng đối với Mộ San San. Một người con gái giữ gìn sự trong trắng của mình suốt hơn 20 năm, sắp sửa bị Lâm Phi xâm phạm. Nếu như Mộ San San còn giữ được bình tĩnh, vậy thì cô cũng không phải là con gái nữa rồi.
“Vậy…vậy thì tôi để cho anh cầm tay không được sao?”
Đôi mắt Mộ San San ngân ngấn nước, cả người cuộn tròn trên sô pha, biểu lộ ra một sự dịu dàng yếu ớt.
Lời nói yếu đuối của Mộ San San kết hợp với bộ dạng rưng rưng nước mắt, nếu như bị đăng tải lên mạng, thật không biết sẽ làm trái tim của bao nhiêu gã đàn ông tan vỡ nữa.
Lâm Phi muốn cười lớn, quen với sự lạnh lùng của Mộ San San, hắn cảm thấy không dám tin người con gái đang cuộn tròn trên sô pha một cách bất lực kia là Mộ San San.
Sự tương phản thị giác này thật sự quá lớn.
Việc này nếu như để toàn bộ nhân viên của tập đoàn Mộ Thị nhìn thấy vị tổng giám đốc của họ cũng có một mặt nhu nhược yếu đuối như vậy, chắc chắn là cả đám sẽ rớt tròng mắt xuống đất.
Điểm đáng cười nhất ở đây là câu nói của Mộ San San: “Tôi để cho anh cầm tay được không?”, trong hoàn cảnh như vậy mà cô ta còn có thể thốt ra một câu