Trông thấy Trần Kỳ vẫn tiếp tục ngã xuống, Lâm Phi cũng không nghĩ gì nhiều, nhanh như chớp thả tay ra, ngón tay như móng rồng, năm ngón nắm lấy phần áo ngực nhô lên, kéo cô ta dậy.
Sau khi kéo Trần Kỳ lên, Lâm Phi còn chưa kịp cảm nhận hết những va chạm với Trần Kỳ mang lại cho thị giác và xúc giác của hắn thì hắn nhấc ông Vương lên, lách quá khỏi đám người trông không khác nào bỏ trốn, tránh xa hiện trường sự việc chỉ còn lại Trần Kỳ với thân thể mỏng manh lộ một nửa thân người, Trần Kỳ làm loạn lên trong cơn đau tê tái nơi lồng ngực.
….
Lâm Phi đỡ ông Vương đưa vào bệnh viện số một của thành phố Trung Hải, xếp hàng, lấy số cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng nằm được trên giường bệnh.
“Phần đầu và đùi chỉ bị thương ngoài da, không đáng ngại, thoa chút thuốc là khỏi. Còn sau phần lưng và chân bị thương và xương, còn cụ thể bị thương như thế nào thì phải chụp chiếu xong mới biết. Phía bệnh viện chúng tôi khuyên là nên nằm viện theo dõi, đợi có kết quả chụp chiếu, chúng tôi mới có liệu trình trị liệu hợp lý được.”
Bác sĩ thông báo xong cho ông Vương và Lâm Phi tình hình liền đi ngay.
Lâm Phi kéo ghế lại, ngồi ở đầu giường bệnh của ông Vương: “Chú Vương, bây giờ có thể nói rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Ông Vương thở dài, trên khuôn mặt hiện lên sự lo lắng: “Còn ai ngoài người của thằng nhóc Dương Lão Tam, thấy thời gian này chú buôn bán được, đòi thu thêm phí bảo kê. Chú không đồng ý, bọn chúng liền ra tay, cướp tiền đã đành, còn phá hết đồ đạc. Chú nhịn không được, chửi chúng nó vài câu, liền bị bọn chúng đánh. Ôi, tiểu Lâm à, chú Vương lại gây phiền phức cho cháu rồi. Tiền thuốc chú sẽ trả cháu sớm nhất.”
Lâm Phi nheo mắt, khí thế trong cơ thể đột nhiên thay đổi, nhiệt độ trong phòng bệnh hình như bị giảm xuống rất thấp.
Cũng may là chỉ trong chốc lát anh ta lại cảm thấy bình thường, ngay cả ông Vương cũng cảm thấy tim đập mạnh, da dẻ cũng không tự chủ được nổi lên một lớp da gà.
Ông Vương chỉ là một người bình thường, nên ông chỉ nghĩ rằng cái cảm giác đó chỉ là ảo giác do bản thân tự nghĩ ra, nếu như là một sát thủ có tiếng lâu năm, hoặc là lực lượng bộ đội đặc chủng ở đây, chắc chắn sẽ bỗng chốc trở nên cảnh giác.
Lâm Phi vừa rồi không để ý luồng khí trào dâng đột ngột ban nãy chính là sát khí.
Hai năm nay, số người bị giết hại càng ngày càng nhiều, Lâm Phi càng càng không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Để đề phòng bị bị bạo lực và giết chóc điều khiển suy nghĩ của mình, mà Lâm Phi rời khỏi thế giới ngầm, trở về thành phố Trung Hải với hy vọng có thể cân bằng lại cuộc sống, dần dần triệt tiêu ý nghĩ giết chóc trong lòng mình.
Lâm Phi vốn cho rằng trở về thành phố Trung Hải hơn nửa năm nay, hắn ta đã dần điều khiển được ý nghĩ giết chóc trong đầu của mình, vừa nãy sát khí lại trào dâng, Lâm Phi hiểu rằng để hoàn toàn khống chế ý niệm giết chóc của bản thân, hắn ta còn phải đi một đoạn đường dài nữa.
“Chú Vương nói gì vậy, lúc cháu mới về thành phố Trung Hải, nếu không phải là nhờ chú cưu mang, giúp cháu tìm một căn phòng, cháu bây giờ không biết đang nằm ở gầm cầu nào rồi.”
Lâm Phi nói những lời này mặc dù có chút khoa trương, với bản lĩnh của hắn ta không thể không có chỗ ở được, có điều, khi mà Lâm Phi mới trở về thành phố Trung Hải đúng là chú Vương đã giúp đỡ hắn ta rất nhiều.
Đôi tay Lâm Phi mặc dù đã nhuốm rất nhiều máu tươi, nhưng đó đều là của kẻ thù. Còn đối với ân nhân của mình, Lâm Phi cũng hiểu rằng mình phải trả ơn.
“Tiểu Lâm à, đợi lát thím Vương của đến, cháu chớ có nói sự thật cho bà ấy biết, ngộ nhỡ bà ấy lại lo lắng, chỉ nói là chú không cẩn thận nên bị ngã thôi.”
“Chú cứ yên tâm đi, cháu biết nên nói gì mà.”
Chuyện thì cũng đã xảy ra rồi, có thêm một người biết thì cũng chỉ thêm một người lo lắng thôi.
Người của Dương Lão Tam Lâm Phi cũng đã từng nghe ông Vương kể qua, đám lưu manh đó nói trắng ra là sống nhờ vào thu phí bảo kê, những quán ăn nhỏ đường phố như của ông Vương, thì đều phải đóng phí bảo kê cho chúng hết.
Mỗi ngành nghề đều có những cách tồn tại riêng, ở Trung Quốc hay thậm chí là toàn thế giới cái hiện tượng thu phí bảo kê này hầu