Tần Tiểu Vũ là họ hàng xa của Lăng Vi Vi, cô ấy thực ra vẫn đang học đại học, đến tập đoàn Mộ Thị làm thư kí cho Lăng Vi Vi là để thực tập, nói cho cùng thì Tần Tiểu Vũ vẫn chưa thực sự bước chân vào xã hội, tâm tư của cô ấy vô cùng đơn thuần nhưng bị Hàn Khải Minh quấy rối nên cô ấy đã sớm kết thúc thời gian thực tập và quay lại trường.
Với một người chưa trải đời như Tần Tiểu Vũ mà nói thì đây không phải là chuyện gì tốt đẹp. Nói không chừng còn để lại ấn tượng xấu trong lòng cô ấy.
Lăng Vi Vi vốn không ưa gì Hàn Khải Minh, sau việc này cô ta càng có ác cảm với hắn.
Nếu không phải Hàn Khải Minh có ông bố Hàn Chấn Hải là cổ đông thì Lăng Vi Vi nhất định sẽ tới tìm Hàn Khải Minh đòi lại công bằng cho Tần Tiểu Vũ.
Sắc mặt Hàn Chấn Hải tối sầm lại, ông ta hắng giọng lạnh lùng nhìn thẳng Lăng Vi Vi nói: “Trưởng phòng Lăng có ý gì vậy? Từ trước tới nay tôi rất kỳ vọng vào một người con dâu như trưởng phòng Lăng đây.”
“Tôi không có cái phúc phần đó, chủ tịch Hàn tìm cô con dâu khác đi vậy.”
Khuôn mặt Lăng Vi Vi lạnh lùng, cô ta cũng đổi cách xưng hô với Hàn Chấn Hải và cũng lật bài ngửa với ông ta luôn.
Lăng Vi Vi vừa dứt lời cũng coi như thể hiện rõ lập trường của bản thân, từ nay về sau cô ta chỉ trung thành đứng về phía Mộ San San.
Hàn Chấn Hải mặt mày tối sầm lại đến mức vã mồ hôi, ông ta gằn lên từng từ: “Tổng giám đốc Mộ cao tay lắm, giờ tôi cần một câu từ tổng giám đốc Mộ thôi. Rốt cục Lâm Phi có tới xin lỗi Hàn Khải Minh không?”
Mộ San San đứng dậy, sải bước tới trước cửa sổ lạnh lùng đáp: “Nếu chủ tịch Hàn có thể thuyết phục Hàn Khải Minh xin lỗi Tần Tiểu Vũ thì tôi có thể đảm bảo Lâm Phi nhất định sẽ xin lỗi Hàn Khải Minh. Nếu chủ tịch Hàn không thể thuyết phục cậu ta thì tôi cũng không có cách nào thuyết phục Lâm Phi cả.”
“Được! Được! Được!”
Hàn Chấn Hải đứng phắt dậy, nói đúng ba từ rồi bước ra khỏi văn phòng của Mộ San San không ngoảnh đầu lại.
Rầm!
Tiếng đóng cửa của Hàn Chấn Hải rất mạnh, như đang trút hết bực dọc của bản thân.
Hàn Chấn Hải vốn dĩ đến với tâm trạng hào hứng, muốn mượn sự việc lần này để ép Mộ San San, đả kích phòng nhân sự. Ông ta thậm chí còn nghĩ nhân cơ hội này cài vài người của mình vào phòng nhân sự, để sau khi đuổi được Mộ San San đi thì ông ta có thể nâng vị thế của bản thân mình.
Không thể phủ nhận sự chuẩn bị của Hàn Chấn Hải là vô cùng chu đáo. Nếu lần này người đánh con ông ta không phải Lâm Phi mà là nhân viên bình thường khác thì kể cả ông ta không sắp xếp được người vào phòng nhân sự thì để dập vụ này, Mộ San San không tránh khỏi phải trả một cái giá khác.
Tất cả những kỳ vọng mà Hàn Chấn Hải ôm ấp đều vỡ tan tành, và còn mất đi cả khả năng lôi kéo Lăng Vi Vi.
Ông ta bước đi coi như hoàn toàn lật mặt với Mộ San San.
“Vi Vi, tôi…”
Lăng Vi Vi đứng dậy đi tới trước cửa, đứng bên cạnh Mộ San San. Nhìn nghiêng phần góc mặt đủ thấy có vài phần tự tin, sự xuất hiện của cô ta không những không làm giảm đi bầu không khí căng thẳng của Mộ San San và Hàn Chấn Hải, ngược lại còn khiến hai bên hoàn toàn rạn nứt.
Mộ San San quay người lại kéo tay Lăng Vi Vi rồi từ từ nói một cách điềm đạm: “Tôi không trách cô, dù cô không đến thì tôi cũng chuẩn bị lật bài ngửa với ông ta. Công ty cũng đã phát triển đến một mức độ nhất định rồi, muốn có sự phát triển mạnh mẽ hơn nữa phải có bước chuyển ngoặt. Muốn chuyển ngoặt thành công phải bước qua bọn họ, sớm muộn gì cũng phải bước qua nên lật bài ngửa sớm cũng tốt.”
Mộ San San hiểu mối quan hệ giữa Lăng Vi Vi và Tần Tiểu Vũ. Lăng Vi Vi lạnh lùng với Hàn Chấn Hải chủ yếu là vì Tần Tiểu Vũ đã phải chịu ấm ức.
Nhưng sự xuất hiện của Lăng Vi Vi là một sự xúc tác. Nếu không phải ý của Mộ San San cũng vậy thì hai bên cũng không thể lật bài ngửa với nhau được.
Điều khiến Mộ San San thực sự rạn nứt với Hàn Chấn Hải chính là tràng gào thét của Lâm Phi.
“Thời gian này đã khiến cô phải chịu ấm ức nhiều rồi, giờ thì ổn rồi. Cô sẽ không bị Hàn Khải Minh quấy rối nữa, lấy lại tinh thần, sắp tới e rằng chúng ta có chuyện để làm rồi đấy.”
Với con