“Vô sỉ!”
Lăng Vi Vi bực bội. Nếu như những lời Lâm Phi nói trước đó là bị Thẩm Bội Ni dẫn dụ thì cũng coi như là vô ý, nhưng bây giờ chắc chắn Lâm Phi đang trêu chọc cô.
“Nếu như tôi không muốn bế cô lên giường thì đó không phải là vô sỉ mà là vô năng, thử hỏi, với khuôn mặt này của cô, có bao nhiêu người đàn ông không muốn lăn lộn trên giường cùng với cô chứ.”
Câu này của Lâm Phi khiến Lăng Vi Vi vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Lăng Vi Vi khá tự tin với vóc dáng và ngoại hình của mình, những người đàn ông xung quanh có lòng ngấp nghé cô đúng thật là không ít nhưng gắn vẻ đẹp của cô với việc lăn lộn trên giường thực sự khiến Lăng Vi Vi hơi khó tiếp nhận.
Vậy mà Lăng Vi Vi lại không thể phản bác lại vì cô cũng có thể nhận ra, mười câu được nói ra từ miệng của Lâm Phi, thì có tới chín câu nhắc tới giường chiếu.
Thấy Lăng Vi Vi không nói gì, Lâm Phi liền thầm vui trong lòng, cũng xem như người con gái này tạm thời đã bị hắn dọa.
Lâm Phi không thèm quan tâm gì mà đi tới ngồi xuống chiếc ghế văn phòng, trong ánh mắt ngạc nhiên và phẫn nộ của Lăng Vi Vi. Hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc và châm lên.
Lăng Vi Vi nhanh tay nhanh mắt giành lấy điếu thuốc trong tay Lâm Phi và vứt vào thùng rác bên cạnh, lạnh lùng chỉ trích: “Muốn hút ra ngoài mà hút, tôi gọi anh vào không phải để anh làm ô nhiễm không khí.”
“Vậy được, tôi ra ngoài hút.”
Lâm Phi vội vàng đứng dậy vì bây giờ hắn chỉ muốn rời khỏi văn phòng Lăng Vi Vi ngay lập tức.
“Mới thế đã định chuồn sao Lâm Phi, quả nhiên anh không phải đàn ông.”
Lâm Phi còn chưa đi được mấy bước, Lăng Vi Vi đã châm chọc.
“Cô còn chưa lên giường với tôi, làm sao biết tôi không phải đàn ông.”
Lâm Phi thầm than vãn, con gái, đặc biệt là con gái đẹp đúng là không dễ bịp, rồi đành quay người lại và nói một cách mất kiên nhẫn: “Tôi đã ở đây rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì thì làm nhanh đi.”
Thấy không thoát được nên Lâm Phi cũng không nghĩ tới việc rời đi nữa. Hắn quay lại ngồi lên ghế làm việc của Lăng Vi Vi tỏ vẻ sốt ruột, cô làm gì thì mau làm đi.
Rõ ràng cô mới là người bị hại mà thái độ mất kiên nhẫn này của Lâm Phi lại khiến Lăng Vi Vi vốn đã sôi máu giận càng giận tới nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng, Lăng Vi Vi cũng biết rõ, Lâm Phi đã biến trơ tráo trở thành một nghệ thuật, đấu khẩu chắc chắn không thắng nổi hắn ta nên Lăng Vi Vi cũng không phí lời mà đi thẳng vào vấn đề: “Cho dù nói thế nào thì lần này anh đã làm tổn hại tới danh dự của tôi, để bù đắp tổn hại đó, tôi cần anh giúp tôi làm một chuyện.”
“Nói ra xem nào.”
Lâm Phi hơi ngạc nhiên về phản ứng của Lăng Vi Vi vì hắn vốn cho rằng cô sẽ mượn cơ hội này để sa thải hắn chứ chưa từng nghĩ cô sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Theo lý mà nói, kiểu con gái như Lăng Vi Vi sẽ không thiếu thứ gì nên Lâm Phi nghĩ không ra cô còn có việc muốn mình làm giúp.
Mặc dù trong lòng tò mò nhưng Lâm Phi cũng không ngốc, cứ nghe yêu cầu trước, nếu như trong khả năng có thể, Lâm Phi cũng không ngại giúp Lăng Vi Vi một tay.
Có khi cô ta cảm động sẽ ngả vào lòng mình.
Nếu như nằm ngoài khả năng thì Lâm Phi cũng có thể từ chối mà.
Lăng Vi Vi do dự một chút rồi cúi đầu nói: “Anh và Thẩm Bội Ni tới bước nào rồi?”
“Cái gì gọi là tới bước nào rồi, không phải là cô nghi ngờ chúng tôi có gian tình, hợp sức trêu chọc cô đấy chứ.” Lâm Phi bất mãn nói: “Quan