“Nhìn vợ mình không phạm pháp chứ nhỉ.” Lâm Phi ngồi ngay nhắn trước mặt Mộ San San, nheo mắt cười đáp.
Mộ San San ngây người, cho dù có không muốn tin thì cũng không thể thay đổi được một sự thật cô ta chính là vợ của Lâm Phi.
Chưa cần nói đến việc Lâm Phi nhìn chằm chằm cô ta, cho dù là làm gì đi quá giới hạn với cô ta thì cũng không vi phạm pháp luật.
Mộ San San bình thường tiếp xúc với các quan chức cấp cao, gặp mặt với các lãnh đạo tầm cỡ thế giới cũng không hề luống cuống mất bình tĩnh, nhưng giờ lại không biết phải nói làm sao.
“Chúng ta nói chuyện.” Mất một lúc lâu sau, Mộ San San mới trả lời Lâm Phi, bày ra bộ dạng muốn thương lượng.
Sau này hai người phải chung sống dưới một mái nhà nên với “mối quan hệ vợ chồng” như hiện tại của cả hai người mà nói thì có một số việc đương nhiên phải nói thẳng.
Tiếp đó, hai người bọn họ bắt đầu đàm phán thương lượng.
Lâm Phi đã đồng ý với một số điều kiện của Mộ San San, Mộ San San mới đồng ý để hắn tạm thời sống chung nhà. Nói tóm lại về cơ bản chính là Lâm Phi không được tuỳ tiện ra vào phòng của cô ta, không được tuỳ tiện đưa bạn về nhà, không được đụng vào đồ dùng riêng tư của cô ta.
Nhưng hai người là vợ chồng thì dù đã ở chung nhà nhưng lại sống ở hai căn phòng khác nhau.
……..
Ngày thứ hai, Lâm Phi phải đến công ty làm việc.
Hắn thuộc tuýp chuyên gia nằm ườn trên giường nhưng hôm nay hắn biết không thể ngủ nướng được nữa. Sau khi Mộ San San thức dậy liền cho dì Tuyết gọi hắn một lượt, rồi mới đích thân gọi hắn dậy.
“Tôi cần phải nhắc nhở anh một câu, chỗ chúng ta đang ở không hề gần công ty, hơn nữa xung quanh cũng không có xe buýt hay taxi. Nếu anh không muốn đi bộ đi làm thì anh còn mười phút nữa ăn cơm.”
Sau khi Lâm Phi ôm bộ mặt bất mãn xuống tầng, Mộ San San ngồi ngay ngắn phía trước bàn ăn lạnh lùng nói.
Mộ San San là một người rất đúng giờ, về điểm này thì Lâm Phi đã hiểu rõ. Quan niệm trước đây của Lâm Phi về thời gian cũng rất chặt chẽ, vì những việc hắn làm trước đây đều là những việc nguy hiểm liên quan đến tính mạng, cho dù là không phút không một giây. Nếu như không chắc chắn về thời gian thì rất có thể sẽ bị mất mạng.
Thật đáng tiếc, Lâm Phi quay về thành phố Trung Hải, xa rời cuộc sống tàn sát nên đương nhiên cuộc sống thoải mái đến thì cứ thế hưởng thụ thôi.
Lâm Phi ngáp một cái, nói với giọng không hề quan tâm: “Anh nói này tổng giám đốc Mộ, cả công ty không phải em nói là được sao, làm gì mà phải căng thẳng thế. Tốt xấu gì thì anh cũng là chồng em, có muộn một hai tiếng đồng hồ cũng chả ai dám nói gì. Nếu không thì anh ngủ bù thêm một giấc, thế nào?”
Trông cái bộ dạng lười nhác lôi thôi lếch thếch của Lâm Phi, Mộ San San ném luôn cái thìa trên tay mình vào đầu hắn khiến Lâm Phi tỉnh táo lại.
Còn chưa chính thức đi làm mà đã thích muộn giờ, còn nói đây là điều đương nhiên, nếu như thực sự vào công ty rồi thì nói không chừng sẽ giở trò gì nữa.
Cũng may Mộ San San cũng chẳng mong chờ gì một ông chồng hờ như Lâm Phi có thể giúp mình việc gì ở công ty, cô ta hít sâu một hơi rồi nói với giọng nghiêm túc: “Công ty có quy định của công ty, nếu ai cũng giống như anh thì tôi quản lý thế nào. Mặc dù tôi là tổng giám đốc, nhưng trên tôi còn có chủ tịch hội đồng quản trị , mọi công việc trong công ty cũng không phải do mình tôi nói mà quyết định hết được.”
“Hoá ra vậy, thế thì không phải sau này không được ngủ tiếp nữa rồi à.”
Mặc dù mồm mép đang trách móc nhưng Lâm Phi cũng không phải không hiểu chuyện. Dù hắn chưa từng học đại học, nhưng kể cả chưa được trải nghiệm thì cũng đã từng nghe nói qua, hắn cũng hiểu phần nào cơ cấu tổ chức của các công ty hiện nay.
Dù Mộ San San là tổng giám đốc nhưng đúng như cô ta nói, trên cô ta còn có chủ tịch hội đồng quản trị.
Một khi cô ta làm không tốt thì chủ tịch hội đồng quản trị sẽ xem xét thay thế vị trí của cô ta. Mặc dù Mộ Hồng là chủ tịch hội đồng quản trị nhưng trong tay ông ta thâu tóm