Lâm Phi rất ngạc nhiên vì người con gái này thật không biết điều, đã kết hôn lâu như vậy rồi mà ngay cả nhìn một chút cũng không cho nhìn. Hắn vốn tưởng rằng người con gái này thật sự đổi tính rồi nhưng bây giờ xem ra có lẽ đúng là ý của dì Quế.
“Không quan tâm là ý của ai nữa, tóm lại là cơm vẫn phải ăn, nghe dì Quế nói em vẫn chưa ăn, cùng ăn đi.” Mặc dù tổng giám đốc xinh đẹp không có ý định cùng hưởng đêm xuân với mình nhưng Lâm Phi cũng không quá thất vọng hay hối hận gì.
Đốivới kiểu con gái như Mộ San San rõ ràng không thể nóng lòng.
Hơn nữa đã về nhà rồi cũng không tiện lại bỏ đi tìm Thẩm Bội Ni nữa.
Bận bịu trong thời gian tương đối dài nên Lâm Phi thực sự hơi đói bụng, nghĩ tới Mộ San San vì đợi mình mà còn chưa ăn tối nên Lâm Phi thẳng thắn mời cô cùng ăn.
Khổ nỗi Mộ San San lại không mấy hứng thú với Lâm Phi mà chỉ lạnh lùng nói: “Muốn ăn anh ăn một mình đi, tôi còn phải làm việc.”
“Công việc làm cả đời cũng không xong, bữa cơm này có tốn bao nhiêu thời gian đâu, hơn nữa để bụng đói làm việc cũng không dễ chịu mà.”
Lâm Phi đưa tay định lấy tài liệu Mộ San San đang đọc nhưng lại bị Mộ San San giành trước, đôi mắt mỹ miều lạnh lùng nhìn Lâm Phi: “Để bụng đói làm việc còn hơn một số người nào đó cả ngày ăn no không có việc gì làm.”
Lâm Phi không kìm nổi tức giận trong lòng, mẹ kiếp, đây rõ ràng là đang chế giễu mình mà, người con gái này lúc nào cũng không quên chọc ngoáy người khác.
“Đây là em tự mình nói không ăn nhé, lát nữa đừng hối hận.”
Lâm Phi bực bội liếc nhìn Mộ San San rồi bưng đồ ăn đi sang một bên thưởng thức một mình.
Bận bịu cả tối nên hắn sắp đói chết mất.
Mộ San San chỉ hừ lạnh một tiếng, không quan tâm tới lời uy hiếp của Lâm Phi mà tiếp tục vùi đầu vào tập tài liệu trên tay.
“Nhoàm nhoàm, tay nghề của dì Quế thật không tệ, sắp bằng một nửa anh rồi.”
Lâm Phi vừa ăn vừa không ngừng phát ra những tiếng nhai đầy mê hoặc.
“Lúc ăn cơm, anh có thể đừng phát ra những tiếng ghê tởm đó không?”
“Không muốn nghe, em có thể ra ngoài mà.”
“Lâm Phi, anh nhìn lại cho rõ, đây là phòng làm việc của tôi.”
“Đây là phòng làm việc của vợ anh.”
“Anh…..”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ San San lúc đỏ gay khi tái nhợt đi vì tức giận, có ý muốn đuổi Lâm Phi ra khỏi phòng làm việc nhưng lại không nói lại Lâm Phi.
Trên quan hệ luật pháp, hai người là vợ chồng nên Lâm Phi có quyền làm bất cứ việc gì trong toàn biệt thự này, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp.
Cộp! Cộp! Cộp!
Mộ San San đứng phắt dậy, rảo bước trên đôi sandals trong suốt cao gót, sát khí ngút trời đi tới trước mặt Lâm Phi.
Cảm nhận được luồng sát khí lạnh sởn gai ốc từ phía Mộ San San, bàn tay đang gắp thức ăn của Lâm Phi cứng đờ lại, hắn thực sự không hiểu người con gái này đang muốn làm gì.
Khi Lâm Phi còn đang nghĩ có phải Mộ San San nói không lại mình nên muốn động tay động chân không thì Mộ San San đã cúi người ngồi sập xuống bưng phát khay thức ăn lên trong ánh mắt khó hiểu của Lâm Phi.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Lâm Phi còn đang nghĩ, không phải Mộ San San định lấy khay thức ăn đập hắn chứ! Nhưng Mộ San San lại bưng khay cơm lên và quay người đi một cách tuyệt đẹp, dáng hình uyển chuyển hoạt bát, bước đi thanh nhã mà nhịp nhàng đi khỏi phòng làm việc.
Mộ San San rời đi mấy phút sau, Lâm Phi mới kịp hoàn hồn trở lại. Đây rõ ràng đâu phải là tìm cớ tính sổ mà rõ ràng là mượn cơ hội này giành cơm mà.
Không hổ danh tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng thành phố Trung Hải, ngay cả giành cơm cũng có trình độ như vậy.
Lâm Phi cười gượng một tiếng, tới cuối cùng anh vẫn đánh giá thấp Mộ San San.
……………..
“Mộ San San, em mau mở cửa ra cho anh, trước đó bảo em ăn em không ăn, giờ lại lật mặt giành cơm. Dù gì em cũng là một tổng giám đốc, sao có thể vô sỉ tới mức này chứ.”
Lâm Phi đuổi ra khỏi phòng làm việc, gõ cửa phòng ngủ của Mộ San San mà nói.
Hai chúng ta đều chưa ăn tối mà dù gì Lâm Phi anh cũng đã mời em cùng ăn, sao em có thể nói cướp là cướp thế, dù thế nào cũng bớt cho anh một chút đi.
Mộ San San đang ở trong phòng ngủ, môi đỏ thanh tú khẽ cong nhẹ. Có thể nhìn ra tâm trạng cô lúc này đang rất vui vẻ.
“Đáng đời, ai bảo anh không về cũng không gọi lấy một cuộc, đợi anh lâu như thế mà cũng không biết nói mấy câu dễ nghe sao.”
Mộ San San được dì Quế khuyên bảo, thêm vào đó là những biểu hiện tốt trước đây của Lâm Phi mà đã chuẩn bị thay đổi thái độ với hắn, vậy mà Lâm Phi không