“Xin cho ai cũng được, cô mau vào trong đi, tôi còn đợi để dùng đến tờ chi phiếu đó nữa.”
Mấy cái lưu ý ở chốn công sở Lâm Phi căn bản không hiểu, hắn cũng không định tìm hiểu, xin phép hay không xin phép hoàn toàn là do hắn nhất thời nghĩ ra. Kể cả hắn không xin phép thì Mộ San San cũng được mà Lăng Vi Vi cũng được, hai người bọn họ đều sẽ chẳng làm gì hắn cả.
Trước khi Thẩm Huyên vào văn phòng của Mộ San San, cô ta liếc Lâm Phi một cái thể hiện sự đồng cảm. Cô ta cho rằng Mộ San San nhất định sẽ không thèm quan tâm đến Lâm Phi.
Nhưng đợi tới khi Thẩm Huyên bước ra từ văn phòng của Mộ San San thì ánh mắt đồng cảm của cô ta khi nãy hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là vài phần kinh ngạc xen lẫn khó hiểu.
“Tiểu Huyên Huyên, cố gắng lên nhé, tôi trông chừng các cô đấy.”
Sau khi lấy tờ chi phiếu từ tay Thẩm Huyên, Lâm Phi hả hê cười rồi chào Thẩm Huyên, nói rồi hắn quay đầu đi nhanh ra khỏi tầng hai mươi sáu.
Thẩm Huyên còn đang ngạc nhiên với thái độ của Mộ San San khi Lâm Phi xin nghỉ, đợi khi bóng hắn mất dạng khỏi tầng hai mươi sáu, cô ta mới phản ứng lại lời tạm biệt vừa rồi của hắn.
Thẩm Huyên cứ mãi tự trách mình thất lễ, cô ta mải suy nghĩ mà quên đáp lời hắn.
“Nhưng vì sao anh ta lại nói là các cô nhỉ?” Nghĩ tới ánh mắt và lời nói của Lâm Phi trước khi rời đi, Thẩm Huyên ngạc nhiên giác ngộ, mặt cứ thế đỏ lên, cô ta nắm chặt tay lại rồi giận giữ mắng: “Đúng là tên khốn.”
……
“Ông Vương, ông nghe bác sỹ ở thêm hai ngày nữa đi, nếu thực sự không được thì tôi về cầm cố của hồi môn đi.”
Trong căn phòng bệnh của ông Vương ở bệnh viện số một Trung Hải, thím Vương đang khuyên răn ông Vương đừng xuất viện sớm.
Ông Vương tối sầm mặt mày: “Bà nói nhăng nói cuội gì đấy, bà sống với tôi bao nhiêu năm như thế rồi, chưa từng được sống hạnh phúc. Sức khoẻ tôi thế nào tôi rõ hơn ai hết, ở đây thêm mấy ngày hay ra sớm mấy ngày cũng không quan trọng.”
“Chú Vương, không nên nói vậy chứ, bị thương vào gân cốt phải nghỉ ngơi 100 ngày, chú mới vào viện có mấy ngày đã đòi ra. Như vậy không phải càng làm thím lo hơn sao?”
Lâm Phi vào trong mang theo một ít hoa quả.
“Tiểu Lâm, cậu đến rồi à?”
Thím Thẩm đi tới đón Lâm Phi, mau tới đến khuyên ông Vương: “Tiểu Lâm nói đúng, ông cứ thế mà xuất viện thì tôi yên tâm làm sao được?”
“Chú Vương, nếu vì vấn đề tiền bạc thì cháu còn ít tiền chưa dùng đến, chú cứ cầm lấy dùng tạm trước nhé.”
Nói rồi Lâm Phi lấy ra một vạn tệ từ hắn vừa đi ngân hàng rút về rồi đưa cho ông Vương.
“Lâm Phi, ý tốt của cháu chú nhận rồi. Chỗ xương cốt già này của chú lại phải tiêu thêm nhiều tiền như vậy có để làm gì đâu. Chú biết cháu và thím Vương đều nghĩ cho chú, chỉ có điều con người không thể chỉ nghĩ cho riêng mình được. Tuyết Nhi mà lần trước chú nhắc tới cháu là cháu ngoại của chú sắp tốt nghiệp rồi. Tính tình con bé hiền lành, mẹ nó giao nó cho chú, chú phải tìm cho nó công việc tốt nữa mới phải.”
Ông Vương từ chối ý tốt của Lâm Phi, đương hiên là vì muốn tiết kiệm tiền viện phí, dành dụm tiền để tìm mối quan hệ lo cho đứa cháu gái tìm công việc tốt.
Lâm Phi hiểu, chú thím Vương không có con cái gì nên đương nhiên coi đứa cháu này là con của mình. Giờ cô bé sắp tốt nghiệp đại học, công việc hiện giờ cũng khó tìm, Lâm Phi hiểu ông Vương nghĩ vậy cũng là điều dễ hiểu.
“Chú Vương, giờ cháu là lái xe cho tổng giám đốc. Nếu chú tin cháu thì chuyện cháu của chú tìm việc cứ giao cho cháu, chú yên tâm dưỡng bệnh ở bệnh viện là được rồi.”
Câu nói này của Lâm Phi không phải nói khiêm tốn, hiện tại hắn thực sự đang kiêm cả chức lái xe cho Mộ San San, Mộ San San là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị. Một tập đoàn lớn như vậy có thêm một người cũng là chuyện dễ dàng.
Dù Mộ San San luôn tuân thủ nguyên tắc, với tầm ảnh hưởng của cô ta ở giới kinh doanh thành phố Trung Hải thì giúp cháu của ông Vương tìm một công việc hoàn toàn không thành vấn đề.
Cùng lắm tới lúc đó Lâm Phi lại mặt dày hạ giọng, như vậy cũng coi như là hắn trả lại ân tình trước đây ông Vương giúp hắn tìm phòng trọ.
“Tiểu Lâm, cháu nói thật là…”
Ông Vương đưa bàn tay thô ráp nắm chặt lấy đôi tay Lâm Phi nói với giọng cảm kích.