“Lợi Lợi cô nghĩ thế nào?”
Nghe Lợi Lợi kể lại những lời Kiều Huy nói, trong mắt Huyết Mai chợt loé lên ánh nhìn khác thường, nhưng cô ta không nói gì, vẫn không dừng lại những động tác vân vê bộ trà Tử Sa, cô ta chỉ hỏi người đang đứng cạnh mình vẫn im lặng nãy giờ là Mạt Mạt.
“Hội trưởng, tôi tin vào khả năng phán đoán của đội trưởng Kiều. Nếu chị đồng ý, tôi tình nguyện đi tìm Lâm Phi nói chuyện một cách thẳng thắn.”
Giọng nói của Mạt Mạt và Lợi Lợi nghe chả có chút khác biệt.
Nhưng so với Lợi Lợi thì Mạt Mạt nói chuyện ngắn gọn hơn một chút.
Thấy Huyết Mai không biểu cảm gì, Lợi Lợi không đợi được mà lên tiếng: “Hội trưởng, theo như tôi thấy thì hoàn toàn không cần thiết. Dù hắn giết người của Thanh Long bang và giữ thể diện cho Thanh Long bang nhưng với phong cách hành xử của Thanh Long bang thì một khi Hàn Chấn Hải không thể giệt trừ Lâm Phi, bọn họ chắc chắn tự ra tay động thủ. Dù sao Lâm Phi cũng chỉ có một mình, tôi không cho rằng hắn có thể sống sót khi Thanh Long bang giận dữ. Với một người sắp chết, chúng ta không cần thiết phải lôi kéo.”
Dù là Mạt Mạt lên tiếng hay là Lợi Lợi thì đôi mắt mi dài đang liếc qua liếc lại đó của Huyết Mai vẫn không hề rời khỏi bộ đồ trà Tử Sa.
Huyết Mai nhẹ nhàng cầm ấm trà Tử Sa lên rồi rót đầy sáu chén trà mới lên tiếng: “Kẻ địch của kẻ định chính là bằng hữu, nếu hắn có thể xử Hàn Chấn Hải vậy thì Mạt Mạt lựa thời gian đi gặp hắn. Nếu đến một Hàn Chấn Hải mà hắn không thể xử được…”
Nói tới đấy đã đủ rõ ý tứ của Huyết Mai.
Nếu Lâm Phi đến một Hàn Chấn Hải cũng không xử lý được thì kể cả hắn có thực lực mạnh cỡ nào cũng không đáng để hội Hoa Hồng Gai phí thời gian và sức lực. Còn nếu Lâm Phi có thể ứng phó với sự trả thù từ Hàn Chấn Hải thì tới đó có bỏ thêm chút sức lực lôi kéo cũng không muộn.
Mạt Mạt và Lợi Lợi có thể trở thành trợ lý thân cận của hội trưởng Hoa Hồng Gai, đương nhiên bọn họ hiểu ý mà Huyết Mai muốn nói. Hai người khoanh tay cúi đầu chào Huyết Mai rồi rời khỏi biệt thự.
“Lâm Phi à, hy vọng cậu có thể cho tôi một sự ngạc nhiên…”
Huyết Mai hơi nhếch khoé miệng lên, lẩm bẩm một câu rồi quay người đi lên tầng.
Không lâu sau, cô ta thay một bộ đồ bơi hoa văn hoa hồng rồi đi xuống dưới tầng.
Làn da trắng ngần và sự nảy nở đẫy đà của cô ta khó mà khiến cho bộ đồ có thể ôm trọn, sức sống tràn trề cứ thế mà bộc lộ ra ngoài. Cô ta vừa đi vừa cột bộ tóc dài màu rượu vang.
Cô ta đi qua một cánh cửa kính của phòng khách để tới bể bơi nhỏ phía sau biệt thự.
Nước bể bơi trong xanh, ánh nắng buổi chiều chiếu vào càng làm cho màu xanh dập dờn đó thêm phần óng ánh khiến cho người ta thực sự bị thu hút.
Ở bên cạnh bể bơi còn có hai chiếc ghế dài nằm nghỉ, nhưng Huyết Mai không nằm nghỉ trên đó.
Cô ta đứng bên cạnh bể bơi vận động nhẹ nhàng cơ thể. Thân hình nảy nở đẫy đà kết hợp với những động tác làm nóng cơ thể của cô ta càng làm tôn thêm lên phần mềm mại uyển chuyển của cơ thể.
Huyết Mai nhún người nhảy xuống, tõm một tiếng, cô ta đắm mình trong làn nước làm bắn lên những bông hoa nước.
Biệt thự Hoa Hồng là đại bản doanh của hội Hoa Hồng Gai.
Là hội trưởng của hội Hoa Hồng Gai, biệt thự Hoa Hồng có thể được coi là tài sản riêng của Huyết Mai.
Cũng chính vì vậy mà Huyết Mai mới yên tâm bơi lội trong hồ bơi mà không lo lắng có người dòm ngó.
Vì ở đây chính là biệt thự Hoa Hồng.
Biệt thự Hoa Hồng trông có vẻ bình thường, cây xanh rợp bóng, hoa hồng ngợp khắp biệt thự, nhưng thực chất nơi đây lại là nơi mà sát khí bủa vây khắp nơi. Đương nhiên cái được gọi là “sát khí” ở đây là nhắm vào người ngoài.
Đối với những nhân viên sống trong biệt thự Hoa Hồng thì đây lại là nơi an toàn nhất của thành phố Trung Hải.
Huyết Mai thoả sức bơi lội trong dòng nước trong xanh óng ánh của bể bơi. Trông thật giống một nàng tiên cá đang bơi lội qua lại như con thoi trong bể. Làn da trắng ngọc ngà dưới làn nước trong xanh càng trở nên đẹp vạn phần.
Bất cứ ai trông thấy Huyết Mai lúc này có lẽ sẽ không thể nào tưởng tượng được một cô gái thân hình uyển chuyển mềm mại, nước da trắng ngần với phong cách mê hoặc trưởng thành ấy lại là hội trưởng thần bí nhất của hội Hoa Hồng Gai – một trong ba thế lực lớn nhất ở thành phố Trung Hải.
Nếu không phải trước đó nghe được cuộc nói chuyện của chị em song sinh nhà Mạt Mạt nói chuyện trong phòng khách thì Lâm Phi đang đứng bên hồ bơi cũng không dám tin Kiều Huy là do chính cô gái này cử đến bệnh viện để thăm dò hắn.
Lâm Phi uống một ngụm hết sạch chén trà Tử Sa, Lâm Phi chép miệng cảm thấy hương vị của chén trà cũng thật ngon. Hắn quay người đi về phòng khách rồi lấy ấm trà Tử Sa ra.
Khi Lâm Phi quay lại bể bơi thì Huyết Mai vẫn còn đang bơi lội ở đây, cô ta vừa hay trông thấy Lâm Phi đang