Lời Lâm Phi nói vừa nghe thực sự có hơi lưu manh nhưng đó là thái độ chân thực khi đối xử với con gái trong sâu thẳm nội tâm hắn.
Chỉ có yêu thích, tôi mới cởi đồ của cô. Nếu như tôi không thích cô thì dù có đẹp đến mấy tôi cũng sẽ không nhìn dáng vẻ trần trụi của cô.
Đây chính là thái độ nhất quán của Lâm Phi đối với phụ nữ, lưu manh là lưu manh nhưng cũng có giới hạn không thể vượt qua.
“Nói như vậy là em thích chị sao?”
Đôi mắt quyến rũ của Thẩm Bội Ni xoay tròn chứa chan tình ý, thừa sức mê hoặc hồn người lại khiến người ta không kìm được mà sinh lòng say mê.
“Tôi không thích chị mặc đồ.”
Lâm Phi làm mặt nghiêm túc, thành thật nói.
Gương mặt diễm lệ của Thẩm Bội Ni khẽ ửng đỏ như người say, cô ta không chịu được trách móc Lâm Phi nhưng cũng không có ý giận dữ với hắn mà ngược lại, trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, khó nói nên lời.
Cộp, cộp, cộp! Tiếng giày cao gót từ bên ngoài văn phòng của Thẩm Bội Ni truyền tới rồi im bặt trước cửa, kèm theo đó là giọng nói trong veo đầy sức hút của Lăng Vi Vi vang lên.
“Chị Thẩm, chị có ở bên trong không?”
“Cậu nói xem, tôi nên mời trưởng phòng Lăng của chúng ta vào hay không nên đây?”
Thẩm Bội Ni không đáp lại câu hỏi của Lăng Vi Vi ở ngoài cửa mà đưa đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Lâm Phi.
“Đây là văn phòng của chị mà, nếu đã là trưởng phòng Lăng của chúng ta tới tìm, nhất định là vì chuyện công việc, vậy tôi đi trước đây.”
Đùa à, mặc dù Thẩm Bội Ni rất hấp dẫn, Lâm Phi cũng rất muốn nếm thử phong tình từng trải của cô, nhưng Lăng Vi Vi còn ở bên ngoài, nếu như cô ta bất chấp mà đẩy cửa xông vào, nhìn thấy hắn và Thẩm Bội Ni ở cùng nhau, chưa biết sẽ gây nên sóng gió gì.
Lăng Vi Vi làm ầm ĩ là chuyện nhỏ nhưng cô ta lại là cánh tay phải của Mộ San San, một khi Lăng Vi Vi không vui, chạy tới chỗ Mộ San San tố giác, bị hai gọng kìm là Mộ San San và Lăng Vi Vi kẹp ở giữa, Lâm Phi sẽ chết rất thảm, rất thảm.
Một người là chủ tịch, người kia là trưởng phòng, một khi hợp tác với nhau thì trừ khi Lâm Phi rời khỏi tập đoàn Mộ Thị, nếu không sẽ bị hai người họ dày vò tới chết.
“Nếu như cậu im lặng ngồi trong này, tôi sẽ cho cậu sờ một cái.”
Thấy Lâm Phi muốn bỏ đi, Thẩm Bội Ni lại ấn hai cánh tay trắng ngần thon dài lên hai vai Lâm Phi, đôi bồng đảo đầy kiêu hãnh trước ngực khẽ rung lên gần như đã dán lên mặt hắn.
“Thật không?”
“Bây giờ tin rồi chứ?”
Lâm Phi không còn chút nghi hoặc nào nữa, lý do rất đơn giản, bàn tay to lớn của hắn đã úp lên trên bồng đảo căng tròn đó của Thẩm Bội Ni.
Hơn nữa không phải Lâm Phi tự đặt tay lên mà Thẩm Bội Ni tóm tay hắn đưa lên đó.
“Chuyện là, em có thể nặn một chút không?
Mặc dù ngoài miệng Lâm Phi đang hỏi ý Thẩm Bội Ni nhưng cái tay phía dưới lại không chút ngại ngần mà vừa nắm, vừa xoa vừa nặn, cực kỳ vui vẻ.
“Á….”
Bàn tay to lớn đó của Lâm Phi bấm véo không nể nang chút nào khiến Thẩm Bội Ni không nhịn được kêu lên, chân đứng không vững, nửa người ngả vào lòng Lâm Phi.
“Cảm thấy thế nào?”
“Vô cùng đã tay, độ đàn hồi trên cả tuyệt vời, tới mức không nỡ rời tay.”
“Tôi cũng không ngại để cậu sờ tiếp nhưng mà cậu thực sự muốn trưởng phòng Lăng của chúng ta đứng ngoài cửa mãi sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Bội Ni đỏ tới mức làm say lòng người, hơi thở cũng nhỏ nhẹ thanh lịch tựa hoa lan, đôi mắt diễm lệ nép trong lòng Lâm Phi khẽ cong. Cô gái này hoàn toàn không định ngăn cản Lâm Phi mà ngược lại còn như dụ dỗ Lâm Phi tiến thêm bước nữa.
Lâm Phi cũng muốn lắm chứ nhưng khổ nỗi tiếng gõ cửa của Lăng Vi Vi càng ngày càng gấp rút, như thể nếu như không mở cửa cho cô ta, cô ta sẽ phá cửa xông vào ngay.
Không còn cách nào khác, Lâm Phi chỉ đành tạm ngừng khai phá đỉnh núi thần thánh của Thẩm Bội Ni.
“Mau đi mở cửa.”
“Hứ, biết ngay cậu không có gan. Này em à, chị phải nói em biết nhé, bỏ lỡ lần này, lần sau có muốn sờ cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Thẩm Bội Ni véo ngực Lâm Phi một cái,