Trong ánh đèn lung linh, mờ ảo, người đàn ông tóc bạch kim khẽ nhấp một ngụm rượu.
Đôi môi mỏng đang mím chặt bất giác nở một nụ cười hoàn mĩ.
Hắn cười rất đẹp! Nụ cười ấy kết hợp với ngũ quan tinh xảo càng làm cho khuôn mặt của hắn thêm hoàn mĩ.
Vẻ ngoài đẹp như thiên thần ấy lại làm cho người ta có cảm giác ớn lạnh, nhất là đối với cô gái đang ngồi đối diện.
- L àm tình nhân của tôi, tôi sẽ cho em mọi thứ em muốn.
Tiền tài, danh vọng, chỉ cần em gật đầu tôi đều có thể cho em được.
- Không cần.
Tôi không phải loại con gái anh muốn.
Tiền tài, danh vọng của tôi, tôi sẽ đi lên bằng chính sức lực của mình.
L àm tình nhân? Nghĩa là đêm đêm nằm trên giường phục vụ hắn sao? Cô gái bĩu môi bất mãn.
Cô vốn tưởng hắn là người tử tế nên đã từng cứu giúp hắn ta.
Ha! Thật là không gì có thể đánh giá bằng vẻ bề ngoài.
Hóa ra đằng sau lớp trang phục sang trọng kia lại là một con người bỉ ổi, suy nghĩ bằng nửa [email protected] dưới.
Hắn nghĩ cô là gái gọi? Cô ghê tởm loại người như hắn.
Loại người lúc nào cũng lấy tiền đe doạ người khác.
Cô nghèo thì nghèo thật.
Nhưng nghèo thì cô vẫn có lòng tự trọng của cô.
- Gia Hân, không phải mẹ em đang cần tiền chữa trị căn bệnh ung thư với khối u ác tính sao? Cơ hội tốt như vậy mà từ chối? Em nỡ lòng nào nhìn thấy bà ấy chết mà không cứu sao?
- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tự cố gắng kiếm tiền bằng chính sức mình.
- Hừ cố gắng bằng chính sức lực của mình? Nực cười! Nghe thì hay đấy, nhưng với mấy đồng cát xê đóng quảng cáo, đóng vai quần chúng như em thì định cố gắng trong bao lâu? Mười hay hai mươi năm nữa? Đến khi đó liệu mẹ em có chờ được hay lại xanh mồ từ lúc nào không hay.
- Anh...
Hắn cư nhiên lại nắm rõ điểm yếu của cô.
- Anh! Chuyện của nhà tôi không liên quan đến anh.
- Chỉ là muốn bày tỏ chút lòng thành kính đến vị ân nhân của mình mà.
- Anh còn nhớ tôi là ân nhân của anh sao? Nực cười.
Dù mẹ tôi có ra sao thì tôi chắc chắn bà ấy cũng không muốn nhận đồng tiền dơ bẩn.
Đừng mong tôi sẽ bán thân cho anh.
Cô tên Triệu Gia Hân, một diễn viên hạng ba với một khả năng diễn xuất trời phú nhưng nhan sắc tầm thường, có sự nghiệp không mấy nở rộ.
Nói cách khác, vì cô không xinh đẹp nên dù diễn xuất có tốt đến mấy cũng chỉ đứng ở hạng thứ ba.
Hắn là tổng tài lạnh lùng, một ông trùm xã hội đen độc ác và tàn nhẫn - Cửu Châu.
Trong một lần bị mưu sát, cô đã cứu hắn.
Cứ tưởng rằng lòng tốt của cô sẽ được báo đáp, nhưng không, hắn là một tên ma quỷ đội lốt người, độc tài và bi3n thái, luôn luôn dùng mọi thủ đoạn tìm cách bắt cô ở bên mình.
Nghe cô nói vậy, hắn nói tiếp:
- Dơ bẩn? Bán thân? Gia Hân, vậy em nói cho tôi xem, như thế nào mới là đồng tiền sạch? Tôi cần em l àm tình nhân của tôi, tôi cho em tiền.
Hai bên đều có thứ mà mình mong muốn.
Đây chỉ đơn giản là cuộc giao dịch bình thường.
Không vi phạm pháp luật, không xâm phạm quyền con người, vậy mà được gọi là bán thân ư?
- Giao dịch như anh nói mà không phải bán thân? Không phải vi phạm pháp luật sao? Cửu Châu, nếu không biết thì để tôi nói cho mà nghe.
Cái giao dịch chết tiệt của anh đã vi phạm quyền tự do của con người đấy.
Là con người mà anh nói là "mua" ư? Tôi là con người, chứ không phải sủng vật.
Cần tiền thì tôi cần thật.
Nhưng có chết, tôi cũng không nhận tiền của anh đâu.
Dường như, cô đã phải lấy hết dũng khí để hét lên với hắn một tràng dài như thế.
Và đúng như cô dự đoán, người đàn ông kia chợt im lặng bất thường.
Nụ cười trên môi hắn tắt hẳn.
Gương mặt hắn thoáng đờ ra.
Khắp cơ thể Cửu Châu tỏa ra một hàn khí lạnh hơn cả băng, tưởng chừng như ai đụng vào là có thể lĩnh trọn cơn giận dữ của hắn lúc này.
Liệu hắn có giết cô ngay lập tức không nhỉ? Có thể lắm chứ, ít nhất là nhìn bộ dáng hiện tại của hắn sẽ có linh cảm không lành.
Nghĩ đến đây toàn thân cô không tự chủ mà run lên bần bật.
Một cơn gió lạnh thổi ngang qua làm sống lưng cô căng cứng.
Nhưng không.
Ngoài dự đoán của cô, Cửu Châu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí trên môi hắn còn thấp thoáng