Chơi xong rồi không có cảm giác gì sao?
Triệu Gia Hân cười cười hỏi Long.
Cô biết anh lạnh lùng nhưng không ngờ lại lạnh đến thế, trò chơi vui như vậy mà một chút biểu cảm cũng không có.
Vui!
Lúc nhìn thì thấy nhàm chán, đến lúc chơi cũng thấy khá là thú vị, chỉ là anh không biết nên biểu hiện như thế nào cho phải.
- Ồ, vậy là do anh không biết biểu cảm sao?
Triệu Gia Hân phát hiện ra vấn đề cơ bản ở đây là không phải Long không có cảm xúc mà vì anh không biết cách thể hiện cảm xúc thôi.
Tháo thiết bị bảo hộ trên người mình xong, cô quay sang gỡ ra giúp Long, miệng rảnh rỗi nên không nhịn được nói.
- Vậy thì anh phải tập biểu cảm đi.
Anh không thể cứ sống với khuôn mặt đó đến già đâu.
Chắc anh chưa trải sự đời nên không biết thái độ của một con người nó quan trọng như thế nào.
Anh biết mà, anh không thể sống mà núp sau cái bóng của Cửu Châu mãi, hắn cũng không thể suốt đời chu cấp cho anh.
Nhỡ đâu một ngày nào đó Cửu Châu xảy ra chuyện gì thì sao?
Long ngẫm câu hỏi của Triệu Gia Hân rồi trộm nghĩ: Nhỡ đâu có một ngày Cửu Châu xảy ra chuyện gì bất trắc, anh cũng không muốn sống nữa.
Và lúc đó anh sẽ chết theo hắn.
Anh không thể để hắn đi một mình được.
Nhưng Triệu Gia Hân đâu có đọc được suy nghĩ của Long, cô vẫn tiếp tục dạy anh:
- Lỡ như có một ngày Cửu Châu xảy ra chuyện gì, anh sẽ còn lại một mình.
Đến lúc đó, anh không còn tiền, không có nhà cao cửa rộng để ở.
Anh sẽ phải tự ra ngoài kiếm tiền nuôi bản thân.
Nếu anh cứ giữ bộ mặt đáng sợ đó thì chẳng ai dám nhận anh đâu.
Cô đỡ Long dậy rồi dắt anh xuống cầu thang.
Cô nói cô muốn ăn kem nên hai người bọn họ cùng đi tới một quán kem cách đó không xa.
- Cô chọn vị nào?
- Cho cháu kem sô cô la đi ạ!
- Còn cậu kia?
Người bán hàng hướng mắt về phía Long.
Đứng trước một bảng màu sặc sỡ với đủ loại kem ghi trên đó, Long không biết nên chọn cái nào, đã lâu lắm rồi, anh chưa được ăn kem.
Có lẽ chính vì thế mà anh đã quên mất vị ngọt của kem rồi.
-À, cho anh ấy vị như cháu ạ! Hai ly kem Sô cô la.
Nhìn vẻ chần chừ của Long, Triệu Gia Hân biết anh không biết chọn vị nào hết nên đã chọn cho anh luôn.
Lúc nhận lấy kem, trước khi đưa cho Long cô còn bóc vỏ cho anh.
Hiện tại, cô hoàn toàn rất giống một người chị.
Long là người dẫn cô đi chơi nhưng Triệu Gia Hân lại là người dẫn đường.
Cô và Long bước đi thong thả trong công viên, đến chỗ hồ nước rồi dừng chân ở ghế đá ven hồ.
Cạnh ghế đá hai người họ có một cây hoa sữa đang mùa nở hoa, những bông hoa trắng theo làn gió tự do bay lượn trong bầu không gian rộng lớn.
Có bông hoa đậu ở dưới đất, có bông bay vào trong mái tóc có, còn có những bông hoa rơi xuống mặt nước tạo nên khung cảnh đẹp vô cùng.
Mặt hồ trong vắt, trong đến nỗi tưởng chừng có thể soi gương được.
Thỉnh thoảng, nước hồ lại vang lên tiếng lõm bõm của mấy chú cá, có đôi khi thì nhìn thấy mấy chú bọ gậy nô đùa nhau trên mặt nước.
- Tuyệt thật đó!
Triệu Gia Hân ngồi sát vào Long rồi dựa lưng vào ghế.
Ăn kem trong khung cảnh thơ mộng như thế thật là thích, có trời xanh mây trắng, có hồ nước rộng lớn, có mùi hoa sữa bay thoang thoảng.
Cô không hiểu vì sao nhiều người lại thấy khó chịu với mùi hương của nó như thế, cô thì không.
Triệu Gia Hân rất thích mùi hoa sữa, mùi của nó rất thơm.
Chỉ cần ngửi thấy mùi hương của nó có thể làm cho cô vui vẻ cả ngày.
- Long!
Thấy buồn miệng, cô lại gọi tên anh.
- Ừ?
- Anh nên nói nhiều một chút, như kiểu ban nãy ý! Lúc nói nhiều cơ mặt sẽ hoạt động nhiều, có lẽ nói nhiều thì mặt anh sẽ không vô cảm nữa.
- Tại sao?
Long muốn hỏi tại sao anh phải làm vậy.
Nhưng quy tắc về giới hạn từ đã không cho phép anh nói nhiều như thế.
- Thì muốn dạy cho anh cách làm mặt mình cảm xúc hơn thôi.
Anh nên nhớ, lúc không vui thì gương mặt phải buồn.
Lúc vui vẻ