Sao lại tức giận vậy? Triệu Gia Hân, có ai chọc đến em sao?
- Không có gì, chỉ là ghen ăn tức ở thôi.
- Tôi tò mò ai mà gan to vậy? Cần tôi giúp gì không?
Hắn nói giọng chắc nịch, ra vẻ rất đáng tin cậy.
Hắn là ai chứ? Một ông chủ của tập đoàn lớn Cửu thị mà không thể làm gì giúp cô gái của hắn khỏi uất ức được sao? Nhảm nhí! Ai đụng vào Triệu Gia Hân thì cũng là đụng đến Cửu Châu này, hắn sẽ không tha cho người đó.
Tuy nhiên, Triệu Gia Hân cũng chỉ nên cho hắn một cái liếc nhìn hờ hững.
Tuy nhiên lần này, Cửu Châu không còn cảm thấy buồn nữa.
Hắn chỉ nhìn cô, đôi môi mỏng nở một nụ cười hoàn mĩ.
- Không cần đâu, việc của tôi, tôi tự lo được.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị cô phũ như vậy.
Hắn không muốn chen quá nhiều vào đời tư của cô.
Vì vậy hắn chỉ có thể âm thầm đứng sau lưng giúp đỡ cô khi Triệu Gia Hân cần.
- Vậy được, lúc nào cần thì tìm đến tôi.
- Ừ được, cảm ơn vì đã quan tâm.
Triệu Gia Hân tựa vào ghế, mắt hướng ra khung cảnh ngoài cửa sổ.
Lâm Uyển Đình nói cuộc sống hiện tại của cô là hạnh phúc, và muốn hủy hoại đời cô ư? Chẳng nhẽ cô ta còn không nhìn thấy cuộc đời cô đã khổ lắm rồi ư? Ba mất, mẹ bị nằm liệt giường, đi diễn thì toàn bị chèn ép, bắt nạt, và đến giờ lại bị Cửu Châu ép ký vào hợp đồng bán thân.
Cuộc sống của cô như thế còn chưa đủ khổ hay sao? Cô ta muốn hành hạ để cuộc đời cô càng thêm tàn tạ à? Đúng là lòng người hiểm ác.
Về đến biệt thự, Cửu Châu nói công ty có chuyện đột xuất rồi để Triệu Gia Hân vào trong một mình.
Triệu Gia Hân cũng không phản đối gì, cô lên phòng, thay đồ rồi nằm xấp xuống giường ngủ thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh dậy là năm giờ chiều.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên phá tan giấc ngủ ngon lành của cô.
Triệu Gia Hân dụi mắt, nhìn lên đồng hồ, có lẽ vì buổi sáng quá mệt nên cô mới ngủ lâu như vậy.
Đầu đau như búa bổ, các khớp tay chân mỏi rã rời.
Hai mắt cô mơ màng định hình người phía trước:
- Tiểu Hoa? Em là Tiểu Hoa hay Tiểu Quỳnh nhỉ?
- Triệu tiểu thư, em là Tiểu Hoa.
À, em vào đây có việc gì không?
- Tiểu thư, em vào đây dọn dẹp phòng ạ.
Còn nữa, lúc nãy cậu chủ gọi điện về nhà hỏi em về tình hình của tiểu thư.
Tiểu Hoa rất lễ phép trả lời.
Đối với kiểu ăn nói cung kính này, Triệu Gia Hân vẫn chưa quen được.
Cô xua xua tay nói:
- Em ra ngoài đi, phòng không bẩn lắm nên lát nữa tôi sẽ tự dọn.
À, nói với Cửu Châu là tôi ổn nha.
- Vâng ạ.
Người làm nhà họ Cửu được dạy rằng phải tuyệt đối nghe lời chủ.
Vì thế mà Tiểu Hoa cũng không thắc mắc gì nhiều mà đồng ý.
Khi
Tiểu Hoa chuẩn bị bước ra cửa thì Tiểu Quỳnh vào:
- Tiểu thư, cô đã dậy.
- Cơm canh em chuẩn bị xong rồi, nếu tiểu thư muốn tắm trước thì em cũng đã chuẩn bị nước nóng.
Cậu chủ dặn bọn em nói tiểu thư ăn cơm sớm, lát nữa tiểu thư sẽ cùng cậu chủ đi dạ hội.
Cô gái nhỏ bé có bím tóc xinh xinh dõng dạc nói từng câu một.
Triệu Gia Hân nghe thế, đôi lông mày khẽ cau lại, cô nhìn Tiểu Quỳnh, hỏi:
- Dự hội? Dự hội ở đâu? Sao Cửu Châu không nói cho tôi.
- Cái này thì em cũng không rõ ạ.
Cái này là Trạch Nhân bảo em truyền lại cho tiểu thư.
- Được rồi, tôi biết rồi.
Tôi sẽ tắm trước nhé.
Các em ra ngoài đi.
- Vâng, tiểu thư.
- Vâng, tiểu thư.
Cả hai đồng thanh trả lời.
Trước khi đi, Tiểu Hoa còn lịch sự định đóng giúp cô cánh cửa lại.
Đột nhiên, Triệu Gia Hân nghĩ đến điều
gì đó, gọi hai người lại:
- Tiểu Quỳnh, Tiểu Hoa.
- Tiểu thư có dặn dò gì thêm ạ? - Tiểu Hoa lên tiếng trả lời.
- À, thực ra không có gì đâu, chỉ là tôi muốn lát nữa mời hai người cùng ăn cho vui.
Có được không nhỉ?
Nghe cô nói thế, trên mặt Tiểu Quỳnh và Tiểu Hoa thoáng hiện sự ngạc nhiên.
Hai người trố mắt nhìn nhau rồi lại không biết nói gì.
Có lẽ là ngỡ ngàng, có lẽ là bối rối, hoặc cũng có thể là sự cảm động.
Cảm động vì từ trước đến giờ hai chị họ chưa được ai mời ăn