Được, là các cô lợi hại.
Tôi chấp nhận rồi, tôi không đủ trình đấu lại các người.
Bây giờ tránh ra để tôi đi, tôi còn có việc, không có thời gian chơi với các người.
Triệu Gia Hân không còn kiên nhẫn để đôi co với họ nữa.
Cửu Châu đang đợi cô ngoài kia, nếu cô không ra mau hắn sẽ bóp ch3t cô mất.
Hoặc nếu không bóp ch3t cũng bỏ lại cô ở cái nơi hoang vu này.
Vừa nãy đi cô cũng không kịp mang theo tiền, chỉ tiện tay cầm một chiếc điện thoại đi thôi.
Biết vậy ban nãy nghe lời đi cùng hắn thì bây giờ không phải gặp rắc rối rồi.
Ba người kia bị Triệu Gia Hân ngó lơ sinh ra tức tối, Lâm Uyển Đình vẫn chưa có ý định buông tha cho cô, nói giọng mỉa mai quen thuộc:
- Cô tỏ vẻ cái gì chứ? Được bao nuôi thì nói đại là bao nuôi đi, còn lôi thôi.
Thực ra, tôi cũng hiểu chuyện đó cũng là chuyện hết sức bình thường với những người nghèo nàn như cô.
- Chậc, đã bảo không thích rồi còn cố tình gây sự.
Triệu Gia Hân làu bàu, giọng cô rất nhỏ nhưng đủ để cho Lâm Uyển Đình đứng cạnh cô nghe thấy.
Cô cũng không còn sức quan tâm bọn họ nữa, Triệu Gia Hân toang bỏ đi thì bị Lâm Uyển Đình kéo lại, lần này, tuy lực kéo không mạnh lắm nhưng làm cô trượt tay, điện thoại bị văng xuống đất, màn hình điện thoại vỡ tan ra.
- Là do cô bất cẩn tự đụng vào tôi nhé.
- Lâm Uyển Đình, cô bị điên à?
Triệu Gia Hân cũng bị giật mình, theo bản năng quát vào mặt Lâm Uyển Đình một tiếng rồi chạy lại ôm lấy điện thoại của mình.
Nhìn màn hình của nó vỡ vụn mà lòng xót xa, đây là món quà sinh nhật mẹ cô tặng khi bà chưa bị bệnh, Iphone 8 tuy cũ nhưng vẫn luôn được cô giữ gìn cẩn thận, bởi vì trong đó, còn lưu trữ cả muôn vàn những thứ quan trọng đối với cô.
- Trời ơi, hai người xem cô ta đau lòng kìa.
Có mỗi một chiếc điện thoại cũ nát mà cũng tiếc.
Diễn viên gì mà nghèo kiếp xác vậy? Đừng nói với tôi là cô không có tiền mua nổi một chiếc điện thoại mới nha.
Trên đời này, có những loại người, không bao giờ nhìn thấy lỗi sai của mình, để biết mình sai ở đâu mà sửa chữa.
Những con người ngu ngốc ấy, luôn nghĩ mình là trung tâm vũ trụ, ngông cuồng và hách dịch, không coi ai ra gì.
Mà cho dù họ có biết mình sai ở đâu cũng sẽ cố tình không thấy nó, để rồi đổ lỗi cho một lý do khác.
Kiều Sa Bạc, Lâm Uyển Đình và Jun nhìn cô đau xót mà lòng hả hê.
Ba người đánh mắt nhìn nhau mỉm cười xấu xa.
Jun nhân cơ hội đứng trước mặt Triệu Gia Hân để đổ thêm dầu vào lửa.
Kiều Sa bạc cũng không vừa, cô ta vốn dĩ rất ghét cái tính bướng bỉnh của Triệu Gia Hân nên đã rất hả hê khi nhìn thấy cảnh này, còn muốn thêm một chút gia vị cho câu chuyện thêm đặc sắc:
- Jun à, cô có cần hỏi một câu hỏi thừa như vậy không? Tất nhiên là cô ta không có tiền rồi.
Nhìn xem, cái dáng vẻ nghèo nàn đó dù có được bọc trong lớp vải đắt tiền cũng không thể che giấu được cái bản chất của nó.
- Ấy chết, Sa Bạc à, tôi quên mất điều đó.
Cơ mà cô cũng đừng coi thường nha.
Biết đâu cô ta đang được một ông chủ nào đó bao nuôi thì sao.
Một ông chú bụng trương phình ha ha ha!
- Một ông chú bụng trương phình sao? Triệu Gia Hân, gu của cô cũng thật là mặn đó.
Ăn nằm với lão đó chắc cô lúc nào cũng phải hóp bụng lại với sức nặng của cái bụng của lão mất.
- Thật là tội nghiệp, chắc khi làm "chuyện đó" cô mệt lắm nhỉ?
Còn hỏi nữa, bạn tình của cô ta đâu có được như chúng ta, chắc là đã đè bẹp cô ta trước khi làm rồi.
Thật đáng thương ha ha!
Tiếng cười nói của hai cô gái vang vọng cả phòng vệ sinh.
Chỉ cần đứng một chỗ cười nhạo Triệu Gia Hân là họ đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Đúng là thú vui tầm thường!
Triệu Gia Hân bị họ chọc cho tức điên lên.
Từ nãy đến giờ, khi nghe từng lời lẽ cay nghiệt rót vào tai, Triệu Gia Hân vẫn luôn tự dặn lòng mình phải thật kiềm chế.
Trong lòng thì tự nhủ như thế nhưng hai cánh tay cô vẫn không ngừng run rẩy vì tức giận.
Cái cô giận không phải vì