Đau! Cửu Châu anh bị sao vậy? Đau lắm đó! Mau buông tôi ra!
- Em mà cũng biết đau sao? Người phụ nữ độc ác này, tôi tưởng Triệu Gia Hân em không có trái tim chứ?
Hắn gầm lên, đôi mắt đục ngầu đáng sợ.
Cô cũng biết đau sao? Hắn cứ tưởng cô không có trái tim, tưởng rằng trái tim cô làm bằng sắt chứ.
Triệu Gia Hân trước mắt hắn là một cô gái cứng đầu thích làm theo ý mình, nhưng có lúc lại trưng ra bộ dáng nịnh nọt đáng yêu.
Cô cách xa hắn, hắn hiểu, và hắn thông cảm cho cô.
Nhưng hắn lại không ngờ, khi hắn vẫn còn sống sờ sờ ở đó, bọn họ mới chỉ bắt đầu, bản hợp đồng còn chưa kịp kết thúc thì cô ở sau lưng hắn đã lăm le tìm kiếm người mới.
- Tôi không có, anh đừng nói oan!
Triệu Gia Hân cũng tự phục chính bản thân mình.
Cô cũng nhớ rõ là ban nãy cô có nhờ Lâm Uyển Đình tìm hộ cho một kim chủ, vậy mà bây giờ đã làm như mình oan ức lắm.
Cũng phải thôi, ai mà dám thừa nhận việc đáng xấu hổ đó trước mặt Cửu Châu.
Đàn ông con trai thường có sĩ diện rất cao.
Họ sẽ không muốn để cho ai phản bội mình.
Huống hồ đây là Cửu Châu, hắn đã bỏ cho cô một đống tiền mà cô lại dám sau lưng hắn cắm cho hắn một cái sừng.
Triệu Gia Hân đương nhiên hiểu được tâm trạng phẫn uất của Cửu Châu hiện tại.
- Đi về!
Nếu vừa rồi hắn không chính mắt nhìn thấy cô, chính tai hắn không nghe được chuyện bọn họ nói thì có lẽ hắn đã tin rằng mình đã trách lầm Triệu Gia Hân rồi.
Lòng hắn đau quặn thắt, như có bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt lấy trái tim hắn vậy.
Đau đến không thở được!
Cửu Châu sợ rằng nếu cứ tiếp tục ở đây thì không chừng hắn sẽ không kiềm được mà buông lời lẽ sỉ nhục cô ngay tại đây mất.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, chửi thề một tiếng, đè nén cơn giận giữ sâu xuống đáy lòng.
Hắn nắm cổ tay Triệu Gia Hân, mạnh bạo lôi cô về phía trước.
Chân hắn dài hơn chân cô rất nhiều, vì thế, một sải chân của hắn đã bằng ba bước của cô.
Cửu Châu đi rất nhanh.
Hắn đi nhanh để ép cơn tức giận vào trong lồ ng ngực.
Triệu Gia Hân hôm nay mang một chiếc giày cao gót năm phân.
Vừa đi vừa chạy làm gót chân cô sưng vù lên.
Nhưng Cửu Châu thì không quan tâm điều đó.
Hắn ngang nhiên kéo cô đi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Không biết là do uy lực của hắn quá lớn hay là do người ngoài không muốn gặp rắc rối mà tự động tránh sang hai bên, nhường đường cho Cửu Châu.
Hắn thô bạo vứt cô vào trong xe, không cho Triệu Gia Hân thời gian thắt dây an toàn mà đóng cửa sầm một cái, nhấn ga chạy như bay về nhà.
Về đến nhà, hắn lôi cô ra khỏi xe, kéo về phòng, trước sự chứng kiến của mọi người.
Ai cũng vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi, biết điều tránh sang một bên.
Rõ ràng ban nãy ông chủ và tiểu thư còn rất hòa thuận, sao tự dưng bây giờ ông chủ lại tức giận như vậy.
- Đau, Cửu Châu, anh đang phát điên cái gì vậy?
- Tôi phát điên vì cái gì, chẳng phải em nên là người biết rõ ư?
- Anh hiểu lầm rồi.
Tôi không có.
Những lời vừa nãy tôi nói với Lâm Uyển Đình đều là nói dối.
Cửu Châu, tôi không có lừa dối gì anh hết.
Thật đấy, tôi chỉ có mỗi mình anh thôi!
Hai mắt Triệu Gia Hân khẩn cầu tha thiết, khóe mắt bắt đầu ươn ướt.
Nhưng những điều cô nói bây giờ hoàn toàn là sự thật.
Cô thực sự không có muốn tìm kim chủ mới.
Là do cô ta quá kiêu căng nên Triệu Gia Hân mới muốn tỏ ra phóng túng để chọc tức cô ta.
Ai mà ngờ được Cửu Châu lại nghe được chuyện đó.
Nếu biết hắn nghe lén họ nói chuyện thì cho mười lá gan Triệu Gia Hân cũng không dám ăn nói những lời như vậy.
Bây giờ thì xong rồi.
Đúng là cái miệng hại cái thân.
Hắn nghe được hết rồi.
Cửu Châu trực tiếp nghe được những lời cô thốt ra nên đương nhiên hắn sẽ không tin nữa.
Cô không cố ý, cô thực sự không cố ý, từ trong sâu thẳm con tim cô chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ thay đổi kim chủ mới.
Triệu Gia Hân rất muốn hắn hiểu cho điều đó, hiểu cho nỗi lòng mình.
Nhưng hình như đó cũng chỉ là một mơ ước viển vông.
- Em còn dám