Ngắm đủ chưa? Tôi đẹp trai lắm phải không?
- Á!
Đang suy nghĩ miên man, Cửu Châu bất ngờ mở mắt đối diện với cô.
Bị bắt quả tang, Triệu Gia Hân giật thót mình, theo phản xạ cô ngửa ra đằng sau.
Nhưng khi đỉnh đầu cách mặt đất khoảng ba mươi xăng ti mét, cô may mắn được một bàn tay to lớn kéo lại.
Cửu Châu nắm chặt lấy khủy tay cô, kéo một lực mạnh, ngay lập tức, thân hình nhỏ bé của Triệu Gia Hân ngã nhào vào lòng hắn.
- Chậc! Sao lúc nào tay chân của em cũng lóng nga lóng ngóng vậy?
- Ai bảo anh đột nhiên tỉnh lại làm tôi sợ hết hồn.
Chứ không phải có người làm phiền lúc tôi đang ngủ nên tôi mới phải dậy sao? Cô gái này, đừng đổ lỗi cho người khác như thế chứ.
- Tôi không có, tôi có đổ lỗi lầm cho ai đâu, vả lại tôi đâu có phạm lỗi gì đâu.
- Còn cãi, đúng là ngang bướng mà!
Đôi môi mỏng nở một nụ cười hoàn mĩ, hắn mắng nhẹ, nhưng trong lời nói ấy vẫn không giấu nổi sự cưng chiều.
Hắn tiện tay véo chóp mũi cô một cái khiến nó hằn lên đỏ ửng.
Triệu Gia Hân đỏ mặt muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị Cửu Châu giữ chặt lại.
Cửu Châu ôm lấy eo cô, điều chỉnh tư thế ngồi, bồng cô nằm gọn trong lồ ng ngực mình.
Hai bàn tay hắn vòng qua sau lưng cô, gặp gỡ tại bụng, bả vai thon dài ngay trước mắt, Cửu Châu cúi xuống nằm lên vai cô, lười biếng nhắm chặt mắt, muốn ngủ tiếp.
- Cửu Châu, buông tôi ra!
Triệu Gia Hân cau mày, giống như toàn bộ cân nặng của Cửu Châu đều đặt lên một chỗ trên vai cô vậy.
Khổ thật đó, đêm qua ngủ sai tư thế đã khiến cơ thể cô mỏi lắm rồi, bây giờ lại thêm sức nặng trên vai làm xương cốt như muốn gãy vụn.
Hắn to con như thế còn đè lên đứa gầy gò như cô.
Thật đúng là không có lương tâm mà.
Triệu Gia Hân có chút oán trách, nhưng cô không dám biểu hiện ra mặt mà chỉ thầm mắng chửi trong lòng.
Nhưng Cửu Châu là ai chứ? Hắn còn không biết rõ cô sao? Biết là cô đang bất mãn với hắn, hắn tiện tay bấm bụng Triệu Gia Hân một cái, làm cô giật mình lần hai.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, hắn càng ôm chặt cô hơn, cất lên âm thanh nỉ non:
- Dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa đi?
- Hả?
- Tôi nói em dậy sớm quá, sao không ngủ thêm đi?
- Sớm sao? Bây giờ mà còn sớm sao? Tôi thấy muộn rồi mà.
Cửu Châu rất kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần thứ hai.
Triệu Gia Hân bị hắn ôm nghẹt thở, cô có chút buồn bực nhìn lên đồng hồ, ánh mắt đảo qua lại như muốn bảo: Gì vậy trời, bây giờ mà bảo là sớm? Là sáu giờ ba mươi phút sáng rồi đó Cửu tổng tài thân yêu ạ.
Có những lời nói chỉ dám để trong bụng chứ không dám nói ra thành lời.
Có những suy nghĩ dù không nói ra nhưng đối phương vẫn có thể đọc lên thành lời.
Cửu Châu không biết là do mình tài giỏi hay biểu hiện của Triệu Gia Hân quá rõ mà mọi suy nghĩ trong bụng Triệu Gia Hân hắn đều đoán được.
Có khi nào hắn đoán sai không? Hắn cũng đã từng tự hỏi như vậy.
Nhưng mỗi lần như thế, một cái chớp mắt ngỡ ngàng hay một cái giật mình khe khẽ của Triệu Gia Hân đều như câu trả lời rằng hắn đã đoán đúng.
Những suy nghĩ trách móc của cô hắn lại cảm thấy thật đáng yêu.
Cửu Châu vùi đầu vào hõm cổ cô, tham lam hít thở mùi hương tự nhiên từ trên người cô.
Tôi bảo còn sớm thì chính là còn sớm.
Trên trán Triệu Gia Hân nổi lên ba vạch đen.
Cái gì mà tôi bảo còn sớm thì chính là còn sớm chứ? Người này có cần bá đạo đến vậy không? Ừ thì hắn là chủ tịch nên muốn đi làm lúc nào thì đi, dù là đến công ti muộn cũng chẳng ai dám trừ lương.
Nhưng còn cô thì sao? Người làm công ăn lương như cô dù chỉ là muộn một phút, số tiền lương cũng đã bị đe dọa rồi.
Thật là hết nói nổi, Cửu Châu tưởng ai cũng như hắn được chắc.
Hai má Triệu Gia Hân thổi phồng lên, cố điều chỉnh hơi thở của mình, đè nén cơn tức giận xuống sâu trong lòng, cô cắn môi, nói:
Cửu Châu, tôi sắp muộn rồi.
Bảy giờ ba mươi tôi có cảnh quay.
Nghe cô nói thế, cơ thể của hắn có