Trạch Nhân nghe thấy tiếng khóc của Triệu Gia Hân, nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra, hắn hấp tấp đẩy cửa vào phòng.
Nhưng không.
Khung cảnh trong phòng xảy ra vô cùng hỗn loạn.
Triệu tiểu thư thì nằm lăn nằm lóc khóc ăn vạ, liên miệng mắng chửi chủ nhân.
Còn tên chủ nhân nhà anh ta lại thản nhiên nằm trên sô pha, một tay chống đầu, cứ ngồi nhìn Triệu Gia Hân mà cười ngây ngốc.
Tình yêu đã làm cho con người ta trở nên điên dại, mất lí trí.
Anh ta biết mình đã vô tình phá không khí của cậu chủ, cả người liền cứng đờ, nhân lúc Cửu Châu không để ý thì chuồn lẹ.
- Là cậu đánh thức tôi sao?
Bàn tay Trạch Nhân vừa chạm vào cửa, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, lòng anh ta dâng lên một cảm xúc sợ hãi.
Thôi chết rồi, Cửu tổng tài thân yêu sẽ vứt xác anh ở nơi nào đây?
- Còn không mau quay lại!
Cửu Châu lạnh nhạt ra lệnh.
Trạch Nhân không còn cách nào khác chỉ có thể làm theo.
Dù anh ta đã làm đúng như lời ông chủ sai khiến nhưng sao vẫn có cảm giác sợ hãi vậy trời?
- Tôi, tôi...
- Đêm qua những gì tôi dặn dò, cậu đã làm hết chưa?
- Dạ?
Trạch Hân có hơi bất ngờ.
Vậy mà Cửu Châu không hề tức giận với anh ta.
Cũng phải thôi, vì anh đâu có làm sai chuyện gì, ngược lại còn hoàn thành tốt nhiệm vụ ấy chứ.
Có lẽ anh ta đã lo lắng quá rồi.
Từ bao giờ mà Trạch Nhân này lại trở nên nhát cấy vậy.
Cố Mạc Thanh dịu dàng nhìn vào Triệu Gia Hân.
Dù vậy, tai hắn vẫn chờ nghe câu trả lời từ Trạch Nhân.
Thấy bên kia không có động tĩnh gì, hẳn ngước đầu lên, thấy Trạch Nhân vẫn đang đứng ngây ngốc một chỗ, miệng lẩm bẩm một điều gì đó.
Hắn bực mình, hơi gắt lên:
- Này, Trạch Nhân! Cậu bị ngốc rồi sao? Tôi đang hỏi cậu đó.
- À, vâng!
- Cậu làm những gì, nói cho cô ấy nghe đi.
Cửu Châu vừa ra lệnh, vừa nhìn vào Triệu Gia Hân.
Triệu Gia Hân biết hắn đang nói mình, cô nín khóc, chờ đợi nghe tin tức về phía Trạch Nhân.
Bị người ta nhìn chằm chằm vào như thế, Trạch Nhân có chút không cảm thấy thoải mái.
Hắn hít một hơi thật sâu, lấy giọng dõng dạc:
- Chủ tịch, Triệu tiểu thư, tôi đã làm việc với bên đoàn phim, cảnh quay của Triệu tiểu thư hôm nay sẽ được đẩy xuống muộn hơn một chút.
- Cái gì, cánh quay của tôi được đẩy xuống muộn hơn một chút sao?
Côi hơi bất ngờ, nhìn sang Cửu Châu.
Vừa nãy sợ hãi quá cô đã vô ý quên mất, người này là ai rồi.
Cửu Châu mà ngày đấy giám đốc của cô - cũng chính là người ba đầy quyền lực của Lâm
Uyển Đình phải khép nép nhường nhịn mặc dù ông ta là tiền bối đi trước chục năm.
Cô cũng không nghĩ hắn lại can thiệp vào đoàn làm phim thật vì ban đầu hắn nói vậy cô cũng
chỉ nghĩ là hắn đang đùa.
Cửu Châu đắc chí không nhìn Triệu Gia Hân, hắn vểnh mũi nhìn Trạch Nhân hỏi tiếp:
- Còn gì nữa?
- Đồ ăn tôi đã chuẩn bị hết rồi.
Tôi cũng đã chuẩn bị xe đưa tiểu thư đi.
Đảm bảo sẽ không muộn đâu.
- Được rồi, tốt lắm.
Tháng này tôi sẽ tăng lương cho cậu coi như phần thưởng.
Không còn việc gì nữa, cậu ra ngoài trước đi!
- Vâng, tôi xin phép đi trước.
Được tăng lương là điều Trạch Nhân không thể đoán trước được.
Đêm hôm qua vừa mới bị mắng mỏ dọa trừ lương, sáng nay đã vui vẻ tăng lương rồi.
Tính khí ông chủ thất thường như thế đúng là không dành cho những người yếu tim mà.
Xem ra, tâm trạng ông chủ có tốt hay không là phụ thuộc vào vị tiểu thư kia rồi.
Trạch Nhân sau khi bước chân ra ngoài còn cẩn thận đóng chặt cửa lại nhường cho hai con người kia một khoảng không gian riêng tư.
Cửu Châu ở trong này, đôi đồng tử sắc bén như chim ưng cứ nhìn chằm chằm vào cô, quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cô.
Triệu Gia Hân ngồi nghệt mặt ra, hàm răng trắng thỉnh thoảng lại cắt chặt môi dưới khiến nó vừa đỏ ửng lên, vừa ẩm ướt và mềm mại.
Hai tay cô đan chặt vào nhau, muốn nói gì đó lại thôi.
Cả căn phòng bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng, vừa u ám vừa ngột ngạt.
Không ai chịu mở lời, cả hai đều chọn cách im lặng chờ đối phương mở lời trước.
Song, sau tất cả, Cửu Châu lại là người lên tiếng trước:
- Thế nào, tôi nói rồi.
Đã hứa sẽ không làm muộn giờ em mà.
Hắn lên tiếng thì cô cũng không im lặng nữa.
Hai má Triệu Gia Hân đỏ lên, vẫn chưa hết ngại.
Ban nãy cô còn to tiếng với hắn