Cửu Châu đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Triệu Gia Hân không thể kịp thích nghi được.
Hai con mắt cô chớp chớp liên hồi, ngước lên nhìn rõ khuôn mặt cương nghị nhưng không thiếu phần điển trai.
Do hắn nói nhỏ quá, Triệu Gia Hân nghe không rõ những gì hắn nói.
Đôi môi mỏng ươn ướt, đỏ chúm chím như thoa son phát ra âm thanh mềm mại:
- Anh nói gì, tôi nghe không rõ.
- Để tôi nuôi em đến hết đời nhé!
Thanh âm vang lên trầm ấm, ánh mắt hắn chân thành và tha thiết.
Cửu Châu nói một câu hai nghĩa.
Được một người đàn ông hoàn hảo như Cửu Châu ngỏ lời, trái tim thiếu nữ cư nhiên không thể kiềm chế mà đập liên hồi.
Triệu Gia Hân cố đẩy hắn ra, giữ cho đầu óc tỉnh táo, để không bị cuốn vào mùi hương quyến rũ của người đàn ông.
- Không rảnh.
Tôi không thích dựa vào ai, cũng không cần ai nuôi.
Tôi có đủ năng lực kiếm tiền nuôi bản thân và gia đình.
- Ha ha ha! Tôi đùa đấy, em tưởng thật à?
Hắn cười nhạt, biết trước cô không đồng ý nên cũng chẳng thèm buôn.
Dù gì thì trái thơm cũng phải cần thời gian để chín.
- A, khoan đã!
Cả người Triệu Gia Hân bỗng khựng lại.
Hình như cô thấy điều gì đó không ổn.
Hai tay cô đưa lên trước mặt, nhìn vào cánh tay áo
của mình.
Là một tấm vải màu xám xịt.
Hơn thế nữa, màu vải này còn hơi giống vải áo trên người Cửu Châu.
Nếu cô nhớ không nhầm, từ lúc bị hắn kéo về nhà tối qua, cô vẫn luôn mặc trên người bộ đầm dạ hội màu xanh nhạt mà.
Sao tự dưng lại chuyển sang chiếc váy ngủ xám xịt thế này?
Triệu Gia Hân điều chỉnh lại hô hấp, bình tĩnh nhìn quanh người mình.
Không khác nỗi lo sợ của cô là mấy, thân thể cô chỉ khoác trên người duy nhất một chiếc áo ngủ của con trai, mà người đàn ông ấy lại chính là Cửu Châu.
- Cửu Châu, anh đã làm gì tôi rồi?
- Làm gì là làm gì?
- Còn giả bộ? Đồ biến thái, ai cho anh c ởi đồ cho tôi?
Cô tức phát run, uất ức nhìn hắn.
Cô tin tưởng uống rượu cùng hắn như thế, vậy mà hắn lại nhân lúc cô không ý thức dở trò với cô.
- Anh...!Anh đã nhìn thấy những gì rồi?
- Cái gì cũng nhìn thấy rồi.
- Đồ biến thái! Quên những gì anh thấy đi.
- Em tưởng chuyện gì cũng muốn là quên được à?
- Anh! Tránh xa tôi ra!
Triệu Gia Hân ra sức giãy dụa trên người hắn.
Tay chân cô chuyển động liên hồi.
Xui xẻo là không cẩn thận, ngón tay cô mắc vào dây thắt ở eo, Triệu Gia Hân vội vàng rút tay ra, lại không ngờ nút thắt lại tuột ra, hai bên áo bung ra, cả thân hình trắng trẻo hiện lên trước mắt hắn.
- A!
Trường hợp bất ngờ như thế, không tránh khỏi làm người ta ngại ngùng.
Một tay cô vươn lên nhanh chóng che lấy hai mắt hắn hành động quá nhanh làm áo ở bên vai rơi xuống lộ ra nửa người trên.
Tay còn lại của cô thì lúng túng sửa sang lại quần áo.
Gió thổi vào làm tấm lưng trần của cô mát lạnh.
Bàn tay cô dù có kín đến mấy cũng chẳng thể che được kín hết tầm nhìn của hắn.
Đôi bàn tay nóng rực vẫn cứ bám chặt lấy eo cô không có ý định thả ra.
Ở khoảng không gian chật hẹp như vậy, một bên là lưng tựa sô pha, một bên là ngực Cửu Châu, cô ngồi trên đùi hắn nên việc che đậy thân thể cũng rất khó khăn.
Vả lại, chiếc áo hắn mặc cho cô không hề có cúc, chỉ có một cách duy nhất là buộc lại với nhau.
Nhưng một tay cô đã che lại mắt hắn, dùng một tay để thắt nút là rất khó.
Vì thế, Triệu Gia Hân chật vật một hồi, che bên nọ lại hở bên kia, ngọ nguậy trong người hắn trong trạng thái mặc đồ không chỉnh tề.
- Cửu Châu, bây giờ anh muốn làm sao?
Chỉ xoay chuyển một chút thôi là cơ thể cô đã thấy mệt mỏi, đầu óc đau nhức.
Triệu Gia Hân thở hổn hển, tức giận đánh vào ngực Cửu Châu một cái thật đau.
- Buông tôi ra, đồ điên!
Từ nãy đến giờ, Cửu Châu vẫn im lặng quan sát từng hành động của cô, đôi môi mỏng vẽ ra một nụ cười mờ ám.
Hắn như vậy khiến cho Triệu Gia Hân tức phát điên lên.
- Anh còn cười cái gì?
- Em cứ luôn miệng chửi tôi bi3n thái nhưng chính em là người c ởi đồ trước mặt tôi còn gì.
Triệu Gia Hân nhìn hắn đầy cảnh giác:
- Anh nhìn lén tôi