Nhìn cô như vậy, Cửu Châu cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Hắn phà mùi hương nam tính vào hõm cổ cô, mân mê mái tóc của cô.
Cửu Châu biết rằng khi hắn càng ở gần cô thì d*c vọng với cô càng lớn.
Nhưng hắn không thể buông cô ra được.
Triệu Gia Hân như vậy, khiến Cửu Châu không thể bá đạo được nữa.
Hắn không thể làm cô thêm sợ hãi được, cô gái của hắn đã đáng thương lắm rồi.
Vì vậy, âm lượng phát ra từ cổ họng Cửu Châu giảm xuống đến mức thấp nhất có thể.
- Xin lỗi! Triệu Gia Hân, cho tôi ôm một chút thôi! Tôi hứa sẽ không làm gì em.
Đừng sợ, nếu tôi thực sự muốn hại em thì tôi đã làm từ tối hôm qua rồi.
Cho tôi ôm một lát, đêm qua tôi đã khổ sở lắm rồi!
Âm thanh nỉ non vang lên, chứa đầy sự khổ sở, giống như đứa trẻ đang làm nũng.
Nếu ôm cô mà không được chạm vào cô thì chẳng khác nào hắn đang tự giày vò bản thân mình cả.
Nhưng nếu không ôm cô, hắn sợ bản thân sẽ bị bức điên mất.
Bởi vì cách nào cũng là tự chọn tra tấn bản thân nên Cửu Châu đã chọn cách được ở gần cô hơn, dù đau đớn hơn nhưng hắn cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ là một chút [email protected] muốn d*c vọng thôi mà, hắn có thể đè nén xuống được.
So với được thỏa mãn d*c vọng của mình, hắn càng muốn được ở cạnh cô, được ôm cô hơn.
Đêm qua hắn không ôm cô vì khi ấy trong người hắn có rượu, rượu vào sẽ không kiểm soát được bản thân.
Và sáng nay hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, Cửu Châu sẽ biết kiểm soát ý trí để không đụng vào cô.
- Tối hôm qua anh...!Nhưng tại sao anh lại tự tiện thay đồ cho tôi chứ? Tôi đâu cho phép anh thay.
- Tôi xin lỗi, nhưng bộ đồ của em quả thật nhìn rất chướng mắt.
Nó làm tôi khó chịu khi ôm em.
Tôi không thể đi ngủ mà nhìn em mặc trên người bộ đồ vướng víu được.
Tôi nghĩ em rất khó chịu vì nhìn thôi cũng đủ làm tôi khó chịu rồi.
- Anh có thể gọi Tiểu Quỳnh và Tiểu Hoa tới giúp mà? Ít nhất bọn họ đều là con gái.
Triệu Gia Hân chỉ thiếu chút là không hét ầm lên.
Người đàn ông này bị mắc bệnh gì vậy? Làm gì có cái lí do nào vô lí như vậy chứ? Hắn khó chịu thì mặc hắn, hắn thấy vướng víu thì mặc hắn.
Cô là người mặc không cảm thấy gì thì đến phiên hắn quản chắc? Không thích thì tránh đi.
Mà bộ đồ cô mặc tối hôm qua là do hắn tự tay chọn chứ đâu phải ai khác mà kêu.
Ai mướn hắn khó chịu khi cô còn chưa thấy gì chứ?
- Tôi không thể, lúc đó quá muộn, bọn họ đã đi ngủ hết rồi.
Tôi không thể đánh thức họ giữa đêm được.
Tôi không thể để họ biết chuyện em là tình nhân của tôi mà đến c ởi đồ rồi mặc áo cho em cũng không làm được, vì như vậy rất là...!Mất mặt.
Đúng, là mất mặt.
Như vậy tôi rất giống một kim chủ vô dụng.
- Anh đã nghĩ vậy sao?
- Tôi đã xuống tìm Trạch Nhân, muốn cậu ta tìm cho tôi một cô gái giúp em thay đồ.
Tuy vậy, tôi đã suy nghĩ lại ngay sau đó.
Tôi không thể tin tưởng bất kì người nào.
Biết đâu cô gái đó không có ý tốt, sẽ nhân lúc em và tôi mất cảnh giác sẽ làm một việc gì đó hại em thì sao? Ví dụ như làm lộ ảnh của em.
Em cũng không muốn điều đó xảy ra đúng không? Tôi không tin tưởng người nào hết.
Tôi sợ danh tiếng của em sẽ bị ảnh hưởng, cuộc sống riêng tư của em sẽ bị quấy rầy.
Để tránh những hậu quả đáng tiếc xảy ra, nên tôi đã lựa chọn tin vào chính mình, tự tay thay đồ cho em.
- Vậy sao? Nhưng chẳng nhẽ lại có ai dám làm càn trong nhà anh, địa bàn của anh? Và chẳng nhẽ thế lực trong tay anh không đủ để đàm áp mấy tin xấu đó.
Nói đến đây cô cũng tự cảm thấy buồn cười chính mình.
Tại sao cô lại có thể hỏi một câu vô nghĩa như vậy cơ chứ? Bảng tin liên quan đến cô, ảnh hưởng đến danh tiếng của cô việc gì Cửu Châu phải mất công quan tâm.
Hắn chỉ cần cơ thể cô thôi mà.
Vậy mà, Cửu Châu lại điềm tĩnh trả lời thắc mắc của cô:
- Ừ, với quyền thế và tính cách của tôi thì