Em...!Sắp đi làm sao?
- Này, đừng nói là anh làm phiền tôi nãy giờ chỉ để hỏi câu này thôi nhé.
Đừng nói là chỉ để hỏi xem tôi đi làm hay không mà làm gãy thỏi son yêu quý của tôi nhé!
Tại sao hắn lại hỏi cô một câu hỏi vừa nhạt nhẽo vừa vô nghĩ như vậy? Sự thật rành rành ngay trước mắt.
Phá cô từ nãy tới giờ mà hắn thực sự chỉ hỏi câu này thì cô sẽ tự tay bóp ch3t hắn.
- Ừ! Đúng thế thật.
Em sắp đi làm à?
Cửu Châu lạnh nhạt lên tiếng, còn cố tình lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.
Đúng thật là hắn chỉ hỏi cô câu này thôi.
Triệu Gia Hân bây giờ thực sự không có tâm trạng mà trả lời hắn, cô buồn chán xua xua tay:
- Thôi anh đi ra chỗ khác đi, đừng ngồi đó làm tôi khó chịu nữa.
Cửu Châu đưa mắt nhìn vào khoảng không vô tận, hai ngón tay ở hai bên tay chụm lại cùng xoay xoay chiếc lược.
Cửu Châu ngồi lì ở đó, mặc kệ cô có muốn hay không, hắn cũng không có ý định rời đi.
- Hay là em nghỉ nốt hôm nay đi, dù gì cũng muộn rồi.
- Không được, tôi còn phải kiếm tiền.
- Họ trả em bao nhiêu tiền, bây giờ tôi sẽ trả lại em bấy nhiêu.
À không, nếu muốn tôi có thể trả nhiều hơn.
Triệu Gia Hân lườm hắn một cái, chưa vội trả lời, cô thong thả buộc tóc kiểu đuôi ngựa rồi mới khinh miệt nói:
- Cảm ơn, nhưng tôi là diễn viên.
Đã là diễn viên thì phải đi diễn.
Thực ra là cô định bảo là cô không phải bán thân, bán thời gian ở cùng hắn để được nhận tiền.
Nhưng cho Triệu Gia Hân nhận ra đúng là mình đang bán thân thật nên mới ngậm ngùi lấy cớ làm diễn viên.
Cô biết Cửu Châu không nói đùa, hắn có khả năng trả cho cô một khoản tiền rất lớn, có thể bằng cả ngày, hoặc cũng có thể bằng cả tuần, cả tháng, cả năm số tiền mà Triệu Gia Hân kiếm được.
Được ngồi không ăn tiền đúng là sướng thật.
Nhưng bù lại kĩ năng diễn xuất của cô cũng sẽ không được nâng cao, uổng phí bao nhiêu công sức học hành diễn xuất, bao nhiêu ngày tháng vất vả.
Không có gì là mãi mãi, chỉ có kiến thức mới có thể giúp ta thăng tiến.
Ngày hôm nay Cửu Châu yêu quý cô, cho cô tiền, nhưng đâu biết ngày mai hắn lại động lòng với một cô gái khác, vứt cô sang một bên thì sao.
Đến lúc đó cô sẽ chỉ là một phế vật không có sự nghiệp, không có tương lai.
Mẹ cô luôn dạy rằng không được quá phụ thuộc vào đàn ông, bởi chẳng có tình yêu nào là vĩnh cửu, chỉ có gia đình yêu thương ta vô điều kiện, vô thời hạn.
- Mưa rồi, em còn đi đâu nữa?
- Mưa đâu? Có mưa à?
Cửu Châu chỉ tay ra hướng cửa sổ sát đất, Triệu Gia Hân nhìn theo tay hắn, nhìn qua lớp cửa kính.
Đúng là có mưa thật, hơi nước tát vào cửa kính làm tấm chắn thủy tinh trở nên mờ ảo.
- Đúng là có mưa thật.
Trời mùa đông, xuất hiện những cơn mưa dầm không phải là chuyện hiếm gặp.
Trần đời Triệu Gia Hân có thể ngồi dưới cái nóng bốn mươi độ mà không cần quạt hay điều hòa hay bất kì một thứ gì khác có thể làm cơ thể mát lên nhưng lại không chịu được cái lạnh dù chỉ là hơi se se lạnh.
Cô sợ nhất là lạnh, cứ mỗi mùa đông đến là ngán nhất cái cảnh phải bò ra trong chăn ấm từ sáng sớm để đi làm.
Cái lạnh kết hợp với những cơn mưa mùa đông tạo thành cái rét cắt da cắt thịt.
Bàn tay đang thoa phấn của cô chợt ngưng lại.
Nghĩ đến chuyện chỉ vài phút nữa thôi cô phải rời khỏi căn nhà ấm áp này mà đứng mấy tiếng đồng hồ ngoài trời để diễn đã thấy sợ rồi.
- Nếu không muốn thì không đi, ở nhà với tôi là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn ánh mắt cô, Cửu Châu tinh ý hiểu ra suy nghĩ của cô.
Hắn cười cười lấy lòng.
- Cửu tổng tài à, anh thật nhàm chán đó.
Anh rảnh rỗi đến mức lo chuyện người khác sao? Chúng ta đã kí hợp đồng không can thiệp vào công việc của nhau rồi mà.
- Nhưng em phải nghe lời tôi.
- Đương nhiên là phải nghe lời anh, nhưng ngoại trừ lúc tôi có công việc, được chưa?
- Ở nhà không thể tự diễn được sao? Tôi ở nhà vẫn có thể làm việc công ti được mà.
- Hai công việc khác nhau thì làm sao có thể so sánh như vậy được?
- Tại sao lại không