Ngày tìm đến cô, hắn nôn nao háo hức.
Không biết nói gì, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn như biến thành một con người khác, trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, khiến cho bọn đàn em không khỏi ngỡ ngàng khiếp sợ.
Suốt cả ngày hôm đó, hắn luôn tự hỏi đi hỏi lại hàng trăm câu hỏi trong đầu: Cô đang làm gì? Cô thế nào? Cô ấy liệu có nhớ đến hắn hay không? Gặp được hắn cô sẽ cảm thấy thế nào? Hàng ngàn câu hỏi vì sao xuất hiện làm hắn phát điên, chỉ muốn chạy đến ôm cô tìm câu trả lời.
Ấy thế mà khi gặp được thì kết quả lại chẳng như mong muốn.
Đời không như là mơ.
Lúc hắn đến hồi hộp bao nhiêu thì lúc gặp được lại hụt hẫng bấy nhiêu.
Mong chờ bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.
Phải, cô không hề nhận ra hắn.
Điều mà hắn cảm thấy đau lòng nhất là gương mặt cảnh giác và ánh mắt lạ lẫm của Triệu Gia Hân.
Không giống hai năm trước mà hắn đã từng gặp.
Trái tim hắn đau thắt, chỉ cần một câu "anh là ai" cũng đủ để gi3t chết con tim hắn ngay lúc đó.
Khi ấy hắn mới biết, thì ra cô cũng giống bao người, chưa bao giờ thực sự để tâm đ ến hắn.
Lúc đó chỉ là cô thương hại hắn.
Là hắn tự mình ảo tưởng.
Tự mình si tình.
Người ta đâu có để ý tới hắn mà hắn phải cất công đứng ngóng bao nhiêu ngày tháng bất kể mưa hay nắng? Buồn cười lắm phải không? Hắn cười thê lương, tự cười cho chính sự cố chấp của mình.
Nhưng chính hắn lại không tự dứt ra được mối tình đơn phương đầy đớn đau này.
Lúc đó Cửu Châu mới nhận ra, hắn đã yêu cô thật rồi.
Quay trở lại thực tại, cô gái nhỏ đang đứng ngay trước mặt hắn.
Cửu Châu âm thầm nhìn cô.
Bây giờ, hắn không cần phải đứng từ đằng xa nhìn Triệu Gia Hân nữa, hắn có thể trực tiếp nói chuyện với cô, thậm chí là ôm cô vào lòng.
Nhưng sao hắn lại không cảm thấy vui mà thấy lòng càng nặng nề như vậy.
Hắn nhớ lại dáng vẻ xa cách của cô, lòng không khỏi chùng xuống.
Sau khi biết tin mẹ cô bị bệnh, cô đang cần một khoản tiền lớn để chữa trị, Cửu Châu không ngần ngại bỏ qua tôn nghiêm của mình mà để tìm Triệu Gia Hân, muốn giúp đỡ cô lo chi phí chữa bệnh cho mẹ.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô từ chối hắn, từ chối tiền của hắn, nói là cảm thấy không tốt khi nhận tiền từ một người không mấy quen biết.
Ừ, thì cô và hắn cũng có quen, nhưng chỉ là qua loa.
Vậy nên khi cô nói vậy, có đau hắn cũng chỉ dám giấu trong lòng chứ hắn không trách cô, Cửu Châu tôn trọng sự lựa chọn của cô.
Hắn tiếp tục lựa chọn đứng nhìn từ xa, âm thầm quan sát, tự nguyện giúp đỡ Triệu Gia Hân.
Thế mà, đến một ngày, khi đi uống rượu với một đối tác ở chợ đêm, hắn lại phát hiện ra Triệu Gia Hân đang đứng cùng một người đàn ông trung niên với bộ váy ôm sát cơ thể, mảnh vải mỏng tanh, nếu nhìn kĩ có thể thấy được ba vòng nõn nà.
Ánh mắt người đàn ông kia rõ ràng chứa rõ ý dâm tà, vậy mà cô vẫn coi như không thấy, thậm chí chủ động ngồi sát vào ông ta.
Hai mắt Cửu Châu tối lại, lập tức sai người điều tra.
Lúc ấy, hắn mới biết được sự thật là Triệu Gia Hân xin làm thêm ở chợ đêm vì tiền chữa bệnh cho mẹ.
Ban ngày thì chạy hết quảng cáo này đến quảng cáo khác, hết vai phụ lại đến vai quần chúng để kiếm tiền.
Tuy nhiên, với số tiền bèo bọt thu được từ mấy vai diễn ít ỏi của cô cũng chẳng thấm vào đâu so với căn bệnh của mẹ cô.
Mẹ cô cần phải phẫu thuật thay máu, cần rất nhiều tiền.
Nhưng Triệu Gia Hân thì biết đào đâu ra tiền với cái tương lai diễn viên mù mịt như vậy chứ? Và thế là cô đã đưa ra một quyết định mạo hiểm: Làm tiếp viên rót rượu.
Ở cái chốn chợ đêm chỉ dành cho những cậu ấm cô chiêu như thế này, chẳng mấy ai để ý một diễn viên như cô, nhất là diễn viên nhỏ không có tiếng tăm.
Như thế cũng tốt, cô càng có cơ hội kiếm tiền, thậm chí là rất nhiều tiền.
Một đêm ở đây, có thể bằng một tháng làm diễn viên của cô.
Có khi phải chịu những lời sỉ nhục hay những bàn tay dơ bẩn của đám đàn ông ở đây chạm vào cũng chẳng sao, chỉ cần khéo léo một chút là được.
Khi hắn