Dương Hạo Nhiên chìa điện thoại lên trước mặt cô, màn hình điện thoại hiển thị tài khoản mạng xã hội của Triệu Gia Hân.
Cổ tay hắn bắt đầu chuyển động qua lại, màn hình điện thoại theo đó cũng lắc lư theo.
- Tôi kết bạn rồi, cô chấp nhận đi!
Triệu Gia Hân xúc một miếng cơm cho vào miệng, vừa ăn vừa nói:
- Sao anh tìm được wechat của tôi? Tôi tưởng khó tìm mà.
- Đâu có khó, dù sao thì cô cũng là một nghệ sĩ, lại còn đóng phim chung với tôi nữa.
Với lại, dạo gần đây cô còn rất nổi tiếng nữa.
Triệu Gia Hân gật gù, cổ họng thốt ra một tiếng "à".
Đôi khi, cô cũng quên mất việc mình là một nghệ sĩ cơ đấy.
- Chấp nhận kết bạn đi rồi ăn được không? Rút điện thoại ra đi không lời mời trôi xuống mất.
- Không!
Triệu Gia Hân tiếp tục ăn ngấu nghiến cho đến khi cạn sạch phần ăn của mình, cô mới chịu buông tay, và lấy giấy lau miệng.
Dương Hạo Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn quỷ:
- Cô ăn nhiều như vậy không sợ béo hay sao, cái đồ dầu mỡ này? Không phải nghệ sĩ thường ăn kiêng à, sao cô ăn không kiêng nể gì hết vậy?
Một vài nữ nghệ sĩ từng hợp tác với anh ta ít ai chịu ăn hết một suất cơm đầy như Triệu Gia Hân.
Và các món họ gọi thường là mấy món có chứa rau, ăn uống theo lịch trình dinh dưỡng chứ không tùy tiện theo kiểu thích thì ăn.
Nghe Dương Hạo Nhiên nói vậy, Triệu Gia Hân lại nhớ lại chuyện trước đây khi đi ăn cũng hắn, hắn cũng từng hỏi cô không ăn kiêng sao.
Bọn họ cũng từng ăn cơm chiên trứng, và cô cũng từng ăn rất nhiều.
Vậy là, đàn ông trên thế giới đều có suy nghĩ giống nhau sao? Đến cả câu hỏi cùng một cô gái cũng giống nhau.
Điều này, khiến cho Triệu Gia Hân không vui chút nào.
Anh muốn bắt các nữ nghệ sĩ ăn kiêng sao? Tại sao tôi phải kiêng ăn đồ dầu mỡ? Béo thì có sao? Là một nghệ sĩ thì tài năng hay ngoại hình quan trọng hơn?
- Đương nhiên là tài năng rồi, nhưng ngoại hình cũng quan trọng không kém.
Anh ta thản nhiên trả lời, lười biếng tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh tròn, chân trái vắt lên chân phải.
Đúng là đẹp có cái lợi của đẹp, dù là trong tư thế nào, Dương Hạo Nhiên cũng toát lên một sức hút lạ kì.
- Ừ, tôi quên mất.
Đúng là quan trọng thật.
Triệu Gia Hân gãi đầu.
Sao cô lại hỏi một câu hỏi hồ đồ vậy chứ? Nhan sắc đương nhiên là quan trọng đối với con người rồi.
Dù là thời xa xưa, hay là thời hiện đại, nó đều có một lợi thế nào đó giúp cho con đường tiến tới thành công của mỗi người rút ngắn lại một chút.
Đương nhiên đối với nghệ sĩ các cô, nhan sắc là một phần không thể thiếu.
Không phải tự nhiên mà người ta sinh ra các bệnh viện thẩm mĩ làm gì.
Đương nhiên là một nghệ sĩ, tài năng mới là quan trọng nhất.
Nhưng nếu không có nhan sắc, thì dù tài năng đến mấy cũng khó có thể vươn lên nổi.
- Đùa thôi, tôi thích con gái sống thật với bản thân hơn, ít nhất là không giả vờ trước mặt tôi.
Dương Hạo Nhiên cười nhẹ, vốn chỉ nói vui thôi ai ngờ Triệu Gia Hân lại kích động vậy.
Anh ta là kiểu người không suy nghĩ gì mà nói luôn, chọc đúng cô gái xấu tính như cô nên có phần hơi thấy tội lỗi.
Dù anh không có ý gì, nhưng biết đâu Triệu Gia Hân là cô gái nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, sẽ để ý đến lời anh ta nói thì sao.
Triệu Gia Hân không nói gì, cô vốn là người dễ tính nên không để tâm đ ến mấy lời đó, dù sao cũng không có ý xấu.
Cô mở túi lấy điện thoại rồi vào wechat, xem qua xem lại một hồi, cô mới lên tiếng:
- Này, wechat của anh là gì vậy, sao tôi tìm mãi không thấy? Anh có chắc là mình đã nhấn nút kết bạn rồi không?
- Chắc đây nè!
Triệu Gia Hân nhìn vào máy điện thoại của anh ta, đúng là nick cô, trên màn hình còn hiện lên dòng chữ "đã gửi lời mời kết bạn".
Thế nhưng trong số người gửi lời mời hôm nay, Triệu Gia Hân không thấy tên anh ta.
- Tài khoản của anh là Dương Hạo Nhiên á?
- Ừ, đúng thế.
- Sao không thấy nhỉ?
Dạo này có hơi nhiều người gửi kết bạn, mà mục lời mời kết bạn cô ít xem nhất nên cứ tồn lại hàng đống.
Nhưng đáng ra, người gửi