Cô sao vậy? Nhìn mặt nghiêm trọng thế?
Tiếng vang thất thanh vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.
Họ ngây ra nhìn Dương Hạo Nhiên và Triệu Gia Hân.
Tắt máy một lúc lâu mà Triệu Gia Hân vẫn chưa hoàn hồn.
Cái cảm giác sợ hãi vẫn cứ đeo bám cô.
Đột nhiên gương mặt không mấy đứng đắn của Dương Hạo Nhiên sát lại gần, hỏi như vậy, Triệu Gia Hân đâm bực mình.
Cô không nghĩ ngợi gì mà đánh vào bập tay anh ta một cái thật đau.
- Tên điên, ai cho phép anh nghe điện thoại của tôi?
Anh ta có biết khi nhận điện thoại cô sợ hãi cỡ nào không? Chí ít cũng phải cho cô thời gian chuẩn bị chứ.
- Đã nói là tôi lỡ tay bấm nhầm rồi mà.
Sao cô lại đánh tôi? Côn đồ vừa thôi !
- Đánh là còn nhẹ, tôi còn muốn đạp anh xuống đất rồi dẫm nát anh cơ.
Vì anh mà tôi xém nữa chết đó!
Triệu Gia Hân rót một cốc nước đầy rồi cầm lên tu ừng ực.
Ban nãy Dương Hạo Nhiên có lên tiếng, nhưng chắc Cửu Châu không để ý nên hắn ta không nói gì.
Nếu hắn mà biết cô đi ăn cùng người đàn ông khác, cho người khác giới cầm điện thoại chắc sẽ lột da cô mất.
- Nhưng sao anh ta gọi mà cô lại sợ vậy? Anh ta là chủ nợ của cô sao?
- Ừ, đại loại là thế.
Hợp đồng tình nhân, cô làm người tình cho hắn, hắn trả tiền viện phí cho cô thì cũng coi như là Triệu Gia Hân đang ở bên hắn để trả nợ hắn.
Nói là thế nhưng Cửu Châu cũng chẳng bắt cô làm gì, Triệu Gia Hân được chiều chuộng như bà hoàng và bị cả hạn chế tự do.
- Đại loại? Xem ra tin đồn cô với Cửu Châu là người yêu là sai sự thật rồi.
Cô còn lừa tôi là cô có người yêu.
Yêu đương gì chứ.
- Kệ tôi, anh cũng đâu có tin đâu.
- Anh ta đối xử tốt với cô chứ.
- Không biết nữa.
Tôi cũng không quan tâm.
Hắn đối xử rất tốt với cô, cô cảm nhận được.
Nhưng cô không thích bản tính chiếm hữu của hắn, không cho cô đóng vai có cảnh thân mật với bạn diễn nam, không cho cô tiếp xúc gần với người khác giới.
Việc mỗi ngày hắn đưa cô đi làm rồi lại đón cô về làm cô khó chịu, cô cũng muốn được đi chơi buổi tối với đồng nghiệp.
Nhưng vì Cửu Châu không cho đi một mình, điều kiện bắt buộc phải đi cùng hắn nên Triệu Gia Hân cũng không có tâm trạng mà chơi bời gì nữa.
- Ăn xong rồi, bây giờ đường ai nấy đi.
Anh nợ tôi một bữa ăn nên lần sau gặp phải trả.
Thế thôi, đừng bám tôi nữa, tôi còn phải có việc.
Triệu Gia Hân thu dọn đồ trên bàn, để hai tô cơm chồng lên nhau, để điện thoại vào trong túi xách chuẩn bị đi.
Dương Hạo Nhiên vắt tay lên ghế, gót chân xoay vòng.
Anh ta ngáp dài một cái rồi kéo tay cô ngồi xuống.
- Ngồi chút nữa đi, còn hai mươi phút nữa cơ mà.
Đạo diễn Lâm không phải kiểu người hay đến sớm đâu.
- Hả? Sao anh...
- Sao tôi biết đúng không? Tại sao tôi không biết chứ? Cô nhận đóng phim đó, có biết nam chính là ai không?
- Không biết.
Nhưng anh ta đột nhiên hỏi vậy làm cô ngờ ngợ.
Chẳng lẽ nam chính là Dương Hạo Nhiên?
- Ừ, là tôi đấy, bất ngờ không?
Dường như đoán được câu hỏi trong lòng cô, Dương Hạo Nhiên liền không ngần ngại mà đáp.
- Uầy, thảo nào anh làm phiền tôi.
Hóa ra lát nữa anh cùng kí hợp đồng với đạo diễn Lâm.
Chúng ta chung đường.
Triệu Gia Hân mới nhớ ra ban nãy anh ta có bảo là quản lý anh ta có việc đột xuất, anh ta phải đi kí hợp đồng một mình.
Lúc đó, Triệu Gia Hân tưởng rằng anh trêu, hóa ra là thật.
Nhưng trong phút chốc, cô cũng cảm thấy chút may khi gặp được anh ta.
Thiết Sa Hạnh hôm nay có việc bận, không đi cùng cô được.
Trước giờ hợp đồng của cô đều do Thiết Sa Hạnh nhận giúp, cô chỉ việc kí thôi.
Nhưng lần này, đi một mình nên Triệu Gia Hân có chút sợ hãi, ngán nhất là vụ nói chuyện với đạo diễn.
Nếu có thêm một người nữa đi cùng, không khí sẽ bớt ngượng ngập hơn.
- Lần này cô có kí thật không vậy?
- Ý anh là sao?
Triệu Gia Hân không hiểu, anh ta có ý gì vậy chứ Dương Hạo Nhiên chống hai tay lên càm, chớp hai mắt nhìn đối diện với cô.
Triệu Gia Hân nổi da gà với cái ánh nhìn