Một tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc xe vẫn chưa chịu dừng lại.
Triệu Gia Hân hết ngáp ngắn ngáp dài rồi lại đặt tay lên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường.
Dương Hạo Nhiên lái xe quá chậm, so với tốc độ của một chiếc xe ô tô, chậm đến nỗi cô cảm tưởng như hắn chỉ chạy hơn năm mươi ki lô mét một giờ.
Bực mình, Triệu Gia Hân quay sang Dương hạo Nhiên:
- Này, Dương Hạo Nhiên! Anh mới có bằng lái hay sao mà lái xe chậm vậy? Còn chậm hơn tôi khi đi xe máy nữa.
Anh ta nhún vai tỏ vẻ vô tội, miệng còn ngân nga vài câu hát vu vơ.
Không phải anh đi chậm vì không đi xe không thạo, mà là anh muốn đi chậm để có thời gian bên cô nhiều hơn.
Không biết từ bao giờ, Dương Hạo Nhiên ấy lại phải đi làm trò trước một người con gái nữa.
- Chậm hơn cô đi xe máy á? Vậy chứng tỏ là cô
đi quá ẩu tả rồi.
Còn vượt cả ô tô nữa.
- Anh bị điên à? Ý tôi là anh đi chậm đó.
- Cô yên tâm, còn lâu mới đến giờ.
Tôi đi chậm nhưng đi cẩn thận.
Lỡ đâu có việc gì xảy ra lại mất công bị cô báo oán.
Dù là thích ở bên cô thật nhưng Dương Hạo Nhiên đâu có cái gan mà nói ra sự thật ấy.
Anh chỉ đành lái sang một câu chuyện khác.
Triệu Gia Hân bĩu môi, lẩm bẩm điều gì đó.
Hắn biết cô đang không hài lòng với thái độ của mình.
Hừ, rõ ràng người lôi xềnh xệch cô lên xe là anh ta cơ mà, sao bây giờ lại nói chuyện như kiểu cô nhờ anh ta không bằng vậy.
- Nếu đã sợ tai tiếng như vậy thì lần sau phải suy nghĩ trước khi kéo người ta lên nhé.
- Dù gì cũng có muộn đâu, cô sợ gì?
- Không sợ, nhưng cái eo tôi đau hết rồi đây này.
Với tốc độ này của anh thì đến tối chắc tôi cũng không đến mà ăn một bữa mất.
Dương Hạo Nhiên liếc nhìn cô một cái nhưng lại không nói gì.
Tay trái anh giữ vô lăng, tay phải tìm công tắc.
Nhấn một cái, anh ta tắt điều hòa, nhấn một cái nữa, mui xe từ từ mở ra.
Gió lùa vào trong làm mái tóc cô tung bay trước gió.
Triệu Gia Hân hít thở một cái thật sâu, cảm nhận cái sự mát mẻ này, tâm trạng cô trở nên khoan khoái hơn rất nhiều.
- Từ từ ngồi cảm thụ đi.
Bởi đây có thể là cơ hội lần đầu cũng như lần cuối cô được ngồi trên chiếc xe sang trọng như vậy đó.
- Xì! Đồ tự cao!
Cô cằn nhằn, anh ta lại nói tiếp:
- À, tôi quên mất là cô có Cửu Châu nhỉ.
Hắn giàu như vậy, đương nhiên là cô có cơ hội đi nhiều rồi.
Triệu Gia Hân không nhìn vào mắt Dương Hạo Nhiên.
Ánh mắt cô mông lung nhìn ra hai hàng cây ven đường.
Nhìn từ chỗ này có cảm giác như không phải là chiếc xe của họ đang di chuyển mà là con đường phía trước tự chuyển động tới chỗ của họ.
- Thích sao? Nếu muốn thì đến mà sống cùng Cửu Châu.
Giọng cô không lạnh không nhạt, cũng không rõ là đang vui hay đang buồn.
- Tôi không thích nam nhân.
Vả lại, bổn thiếu gia không thiếu tiền cũng chẳng thiếu xe, cần gì phải dựa dẫm vào ai chứ.
Cô quay sang, nhìn anh ta với một nụ cười khó hiểu, rồi gật gật vài cái lại quay ra ngoài tiếp tục công cuộc ngắm cảnh của mình.
Triệu Gia Hân cảm thấy chủ đề này có thể dừng
lại được rồi.
Nếu tiếp tục khơi sâu, có thể vô tình sẽ chạm vào lòng tự tôn của cô, có thể sẽ làm cô tự ái.
Trái tim cô rất mỏng manh, cô không thể chịu nổi những phút giây yếu lòng nào nữa.
Bầu trời cao rộng, xanh màu nước biển.
Buổi chiều, nắng không quá gay gắt, chỉ nhè nhẹ.
Gió thổi, mây bay, thời tiết như vậy làm cho con người ta cảm giác muốn khép chặt đôi mi lại.
Hai mắt Triệu Gia Hân lim dim, cô tựa đầu vào ghế, gương mặt hơi hướng lên trời.
Dưới tác động của ánh sáng khiến cho hai mắt cô thêm híp chặt lại.
Hàn mi cô nặng trĩu, khi không thể trụ nổi nữa thì từ từ khép lại, một màu tối đen hiện ra trước mắt.
Đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ ngợi gì cả, tiếng gió thổi vù vù bên tai, Triệu Gia Hân dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ vô vàng.
Một lúc sau.
- Này, Triệu Gia Hân, sao cô không nói gì hết vậy? Cô im lặng làm tôi rất khó chịu đấy.
Này, ê cô ngủ rồi à?
Thấy người phụ nữ bên cạnh bỗng nhiên im