Đừng uống nữa, cô say rồi đấy!
Dương Hạo Nhiên tiếp tục khuyên can Triệu Gia Hân.
Nhìn cô như vậy, anh ta cảm thấy rất lo.
- Kệ tôi.
Ra chỗ khác đi!
Một tính khác của Triệu Gia Hân là sự ngang bướng và bảo thủ.
Có đôi lúc, cô cảm thấy chán ghét lời khuyên nhủ của những người xung quanh dù nó có tốt cho mình hay không.
Đang lúc tâm tình không được tốt, vậy mà Dương Hạo Nhiên cứ lải nhải bên tai khiến cô khó chịu, bực dọc gắt lên.
Dương Hạo Nhiên thấy Triệu Gia Hân gắt gỏng với mình, biết điều mà im lặng.
Cô say rồi, mà người say thì thường không hay suy nghĩ nhiều, vì thế anh cũng không bận tâm lời cô nói, yên lặng ngồi xuống cạnh trông nom phòng mấy lão già bén mảng lại cô, tiện thể lỡ như có chuyện gì anh còn có thể giúp kịp thời.
Triệu Gia Hân cứ uống, uống hết ly rượu này đến chai rượu khác, đến khi say mèn, nằm vật vã xuống bàn.
Hai má cô đỏ ửng, chiếc váy xộc xệch lộ ra những đường cong mềm mại và làn da trắng như trứng gà bóc.
Có mấy người đàn ông trong bữa tiệc chú ý tới, nhưng do được sự "canh gác" nghiêm ngặt của "thị vệ" Dương Hạo Nhiên, họ chỉ dám nhìn chứ không dám lại.
Dù nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy bức bối rồi.
Dương Hạo Nhiên nốc một hơi cạn sạch ly rượu, chất lỏng màu vàng nâu chảy xuống, yết hầu anh chuyển động liên hồi.
Ngay sau đó, là một cái liếc nhìn sắc bén như dao, chạm vào ánh mắt những con sói đang soi vào cơ thể Triệu Gia Hân, khiến chúng phải ngậm ngùi thu tầm mắt rồi quay đi.
Anh ta cởi áo khoác ngoài, đang chuẩn bị khoác lên người Triệu Gia Hân thì đột nhiên cô đứng phát dậy.
- Sao vậy?
Hành động bất ngờ của cô khiến anh giật mình.
- Tôi đi vệ sinh.
- Tôi đưa cô đi.
- Thôi không cần.
Anh ở đó trông đồ cho tôi đi.
Tôi muốn ở một mình.
Cô xua xua tay, không muốn đồng ý với anh ta, rồi bỏ đi luôn.
Gì chứ, đi vệ sinh cũng muốn đi theo cô làm gì.
Cô không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý đâu.
Bước chân Triệu Gia Hân loạng choạng như sắp ngã khuất dần trong góc tối khiến người ta lo lắng không thôi.
Dương Hạo Nhiên cảm thấy lo lắng nhưng cũng không muốn đi theo làm phiền cô.
Chuyện cô là người phụ nữ của Cửu Châu là chuyện ai cũng biết, nhà vệ sinh khách sạn không phải là chỗ vắng người, vì vậy, anh tự nhủ chắc là không sao đâu, nếu quá năm phút Triệu Gia Hân không quay lại thì anh sẽ đi tìm cô.
Nhưng khác với suy nghĩ của anh, nhà vệ sinh nữ dù đặt ở một nơi nhiều người qua lại nhưng lại không có một bóng người, đơn giản vì tất cả mọi người đều đang tập trung cho màn biểu diễn pháo hoa đặc biệt của chương trình, thế nên không ai muốn bỏ lỡ một giây phút nào cả.
Như thế cũng tốt, hiện tại cô cũng chẳng muốn tiếp xúc quá nhiều người.
Đi vệ sinh xong xuôi, người cô cũng tỉnh táo hơn nhiều, bước chân đi cũng chẳng còn loạng choạng nữa.
Tuy vậy, không hiểu sao, cô cứ cảm thấy có gì đó lành lạnh, trái tim đập nhanh hơn như đang mách bảo một chuyện xấu gì đó sẽ xảy ra.
Nhưng Triệu Gia Hân cũng không suy nghĩ quá nhiều, đầu óc cô trống rỗng, cô muốn tìm chỗ nào đó yên tĩnh để nghỉ ngơi, để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Ấy thế mà chẳng mấy chốc đã tối mịt rồi.
Triệu Gia Hân ra ngồi chỗ ghế đá gần vòi phun nước khách sạn, muốn ngồi một lúc cho tỉnh rượu.
Trời hôm nay trăng thanh gió mát, dưới ánh đèn điện sáng lấp lánh vẫn nhìn thầy vầng trăng khuyết.
Trăng sáng, như một chiếc lưỡi liềm vàng treo lơ lửng trên không trung.
Gió nhè nhẹ thổi qua người làm da gà cô nổi lên, Triệu Gia Hân khoanh hai tay ôm lấy làm nóng người lên.
Cô tựa lưng vào ghế, trầm tư nghĩ mấy chuyện linh tinh.
- Tiệc vui không?
Đang chìm đắm trong tưởng tượng, một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Triệu Gia Hân giật mình ngước lên, bắt gặp đôi mắt sáng như gươm đang châm châm nhìn vào mình.
Hít một ngụm khí lạnh, Triệu Gia Hân đứng dậy đối diện với hắn.
- Cửu Châu? Sao anh lại ở đây?
- Sao tôi không thể ở đây được chứ? Em không vui? Chẳng nhẽ em muốn nhìn thấy Dương Hạo Nhiên à?
Điếu