A, đau quá.
Tiếng cửa sổ mở ra "cạch" một cái đã đánh thức người con gái đang chìm sâu vào trong giấc ngủ trên giường.
Cô tỉnh dậy trong tình trạng cơ thể không một chút sức lực.
Hai mắt Triệu Gia Hân nặng trĩu, cố gắng lắm cô mới mở to ra được.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà với bức tường màu xám xịt.
Không cần phải đoán cô cũng biết đây là đâu.
Triệu Gia Hân lục lọi lại kí ức, cố gắng sắp xếp lại quá khứ, nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Cô nhớ lại, sau khi đi vệ sinh xong, cô gặp Cửu Châu ở nhà vệ sinh nữ.
Sau đó hai người họ xảy ra mâu thuẫn, rồi Triệu Gia Hân ngất lịm đi từ khi nào không hay biết.
- Tỉnh rồi sao?
Bóng dáng mờ mờ, cao lớn từ từ hiện rõ lên trước mắt cô.
- Cửu Châu?
- Tại sao anh....
Triệu Gia Hân chưa kịp nói hết câu đã chợt nhận ra cánh tay mình bị trói chặt trong chiếc cà vạt của hắn.
- Cửu Châu, anh muốn làm gì?
Hắn lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt ấy lạnh lùng đến nỗi có thể che đi hết bao yêu thương trìu mền hắn dành cho Triệu Gia Hân lúc bấy giờ.
- Thả tôi ra, anh điên rồi! Đồ b3nh hoạn.
Cô sợ hãi trước đôi mắt ấy.
Đôi mắt xa lạ đến rợn người.
Mới hôm kia thôi họ còn nói chuyện với nhau vui vẻ, vậy mà giờ đây lại ở trong cảnh này rồi.
Hắn dịu dàng vuốt v e gương mặt xinh đẹp của cô, lạnh lùng nhả ra từng chữ.
- Triệu Gia Hân, từ bây giờ tôi sẽ trói chặt em bên người mới thôi.
Hắn cười, một nụ cười lạnh đến thấu xương.
- Có lẽ tôi điên thật rồi, Hân Nhi của tôi ạ.
Tôi điên đến mức chỉ cần tưởng tượng lại cái cảnh em và thằng nhãi đó nắm tay đi cùng nhau là khí huyết của tôi đã sôi trào rồi.
Cùng lúc đó, Cửu Châu đưa chiếc điện thoại của Triệu Gia Hân ra trước mặt cô.
Triệu Gia Hân giật mình, nhìn màn hình hiện lên hai chữ: Hạo Nhiên.
- Thức đúng lúc lắm.
Người tình tương lai của em cứ réo lên làm phiền nãy giờ nè.
Chặc chặc...!Hạo Nhiên cơ à? Hai người thân thiết đến mức em bỏ qua luôn họ của nó à?
Trong khi đó, tên của hắn lưu trong danh bạ của cô là Cửu Châu".
Đúng.
Hắn là người rất là nhỏ nhen.
Chưa yêu thì sẽ thấy việc để ý những chi tiết nhỏ cũng có thể ghen tuông là dở hơi và làm quá.
Nhưng khi yêu rồi mới biết được chỉ cần một hành động nhỏ của người ta dành cho người khác giới cũng đủ để khó chịu rồi.
Huống chi hắn còn thấy cảnh người tình của mình tay trong tay, vui vẻ với người đàn ông khác.
Hơn nữa, hai bọn họ còn cùng nhau đóng phim, đóng chung rất nhiều cảnh tình tứ.
Hắn sợ lắm! Hắn biết cô thích kiểu con trai hòa đồng và vui tính.
Dương Hạo Nhiên có đủ những đặc điểm của mẫu người lý tưởng của cô, gu ăn mặc của anh ta rất hợp với Triệu Gia Hân, không giống hắn, ngày ngày chỉ xuất hiện với tông màu tối om.
- Cửu Châu, anh trả điện thoại cho tôi!
- Được, em lấy đi!
Cửu Châu đưa chiếc điện thoại lượn lờ trước mặt Triệu Gia hân.
Dù khoảng cách có gần, hắn có nới lỏng tay thì cô cũng chẳng cách nào có thể lấy được.
Vì hai bàn tay duy nhất của cô đã bị buộc chặt vào thành giường bằng chiếc cà vạt màu xám xịt.
- Cửu Châu!
Triệu Gia Hân bất lực kêu lên.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì, tại sao lại nhốt cô chứ? Dù cô có là sủng vật của hắn thì hắn cũng không thể làm vậy với cô được.
Cửu Châu cười lạnh, ngón tay hắn lướt nhẹ trên bờ môi nhỏ nhắn, giống như cánh hồng đỏ thắm, mềm mại và ướt át.
- Ồ, bảo bối nhỏ của tôi không lấy được sao? Vậy để tôi nghe giúp em nhé!
- Đừng, xin anh đấy!
Dù Dương Hạo Nhiên nói về chuyện gì thì cô cũng không muốn nghe máy, cô thừa biết Cửu Châu là ai, ngoại trừ cô ra, Triệu Gia Hân chưa từng thấy hắn khoan dung hay nhường nhịn với ai.
Dương Hạo Nhiên dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một tên công tử bột trắng trẻo.
Mặc dù anh ta có hơi quá đáng nhưng chung quy lại cũng là người tốt, cô không muốn vì cô mà Cửu Châu làm hại người nào khác, trong đó có Dương Hạo Nhiên.
- Hừ, sợ tôi làm hại hắn?
- Không phải đâu, tôi...
Triệu Gia Hân còn chưa kịp nói hết câu, Cửu Châu đã nhấn nút nhận cuộc gọi.
Hắn áp vào tai cô, nhếch mày một cái ra hiệu bảo