Đó cũng chỉ là một suy nghĩ bốc đồng của tuổi trẻ, sau này nghĩ lại, Triệu Gia Hân vẫn luôn cảm thấy hối hận vì suy nghĩ ích kỉ đó của mình.
Về phía Cửu Châu, hắn vẫn còn cảm thấy sửng sốt và hoang mang trước đề nghị này.
Nuốt chọn ánh mắt đầy kiên định của cô, hắn không biết giờ đây mình nên khóc hay cười nữa.
Cô gái của hắn, vốn rất lương thiện.
Vì không muốn phí hoài thức ăn mà đã đem tặng cho cô nhi viện gần nhà.
Cô gái của hắn, luôn coi trọng tất cả mọi người, dù là bác bảo vệ, hay cô lao công, nhân viên phục vụ, các staff thì đều được cô đối xử tử tế.
Một cô gái như vậy, sao lại thốt ra chuyện rời bỏ con dễ dàng đến như vậy? Cô sẵn sàng đem đứa con ra làm giao dịch, làm vật trao đổi giữa hai người, chỉ vì cô muốn tự do.
Hân nhi của hắn lại ích kỉ đến như vậy sao? Ích kỉ đến mức vì lợi ích của mình mà có thể đem máu mủ ruột thịt ra trao đổi.
Không, cô là một cô gái trong sáng và hiền lành, hắn không tin cô là loại con gái như vậy.
Nhất định là do hắn, là do hắn ép cô nên cô mới phải nói ra những lời lẽ hồ đồ như thế.
Hắn đang lún sâu vào những sai lầm, và có lẽ những sai lầm của hắn sẽ kéo theo những lỗi lầm của cô.
Vậy mà, hắn vẫn cố chấp bước đi trên con đường ấy.
Cái giá của sự cố chấp luôn là những vết thương chi chít.
Cô không yêu hắn nhưng hắn cũng không có cách nào buông tay cô ra được.
Từ trước tới giờ, chỉ cần thứ Cửu Châu nhìn trúng, sẽ không ai có thể ngăn cấm được.
Duy chỉ có cô gái trước mặt, dù cho hắn có dùng bao nhiêu thủ đoạn hèn mọn, trái tim cô, mãi mãi vẫn chẳng thuộc về hắn.
- Không.
Cửu Châu, chúng ta đều tàn nhẫn như nhau.
Triệu Gia Hân của ngày xưa luôn quan niệm, lần đầu tiên là thứ trân quý nhất của người con gái, việc giữ gìn trinh tiết là chuyện rất quan trọng.
Nhưng hiện tại, Triệu Gia Hân ở đây, có thể sẵn sàng xóa bỏ những định kiến của mình, sẵn sàng hiến dâng thân thể cho người mình không yêu để được người mình không yêu trả lại tự do.
Chính Triệu Gia Hân cũng cảm thấy ghê tởm những lời mình nói.
Nhưng cô ghét Cửu Châu, nên hiện tại cô chỉ muốn làm hắn đau khổ.
Nếu hắn đã không cho cô đi, vậy thì cô sẽ ở lại hành hạ tâm hắn, để cho tên ác ma này hiểu được cảm giác bất lực của cô hiện tại.
Cửu Châu bị bức bách đến mức muốn nổ tung lên.
Không phải là hắn không muốn cùng cô sinh con.
Nhưng với đề nghị có con như thế này, hắn không bao giờ muốn đồng ý.
Miệng thì nói là chỉ cần thể xác, nhưng con tim hắn vẫn luôn mách bảo rằng hắn cần trái tim cô hơn bất kì điều gì.
Ngửa mặt đối với trần nhà lạnh lẽo, Cửu Châu nhắm mắt một lúc lâu, khôi phục tinh thần rồi ngồi bên giường cởi trói cho cô.
- Được! Tôi đồng ý với em.
Chúng ta sẽ cùng sinh một đứa con, chúng ta sẽ thân mật cùng nhau cho đến khi nào em có bầu mới thôi.
Khi nào sinh con xong, chỉ cần em muốn, tôi sẽ thả em đi ngay lập tức.
Những lời này làm cho Triệu Gia Hân khựng lại, quên cả mệt mỏi.
Xong cô phải cố gượng cười.
- Thành giao.
Mong lần này Cửu tổng sẽ không thất hứa nữa.
Hắn cười, nụ cười có chứa bao nhiêu đau khổ.
Cửu Châu không nói gì nữa, hắn lê bước chân nặng nhọc ra khỏi phòng.
Triệu Gia Hân đờ đẫn ở lại, trong cô có một khoảng trống rỗng, những lời cô vừa nói thật tàn nhẫn và vô tình, không giống cô của ngày thường chút nào.
Đánh thức hồi tưởng của cô là tiếng khởi động xe của Cửu Châu.
Có ánh đèn lóe lên dưới nhà, phản chiếu vào cửa kính phòng cô.
Triệu Gia Hân chậm rãi bước lại, áp vào cửa kính, nhìn thấy xe của hắn chuyển động từ từ rồi nhanh chóng đi rất xa, khuất khỏi tầm nhìn của cô.
Triệu Gia Hân bồi hồi nhớ lại một khoảnh khắc nào đấy.
Khoảnh khắc ấy có đôi mắt hổ phách của Cửu Châu âm trầm nhìn cô, trong con mắt ấy, cô thấy được sự thất vọng và tuyệt vọng đến tận cùng.
Ngực trái nhôi lên một nhịp, trái tim cô bỗng chốc cảm thấy rất đau.
Từ