Cửu Gia Truy Thê Trói Buộc Em Bên Mình

2: Gặp Lại Cố Nhân


trước sau


Tô Ý Hoan đứng đờ người tại chỗ, hiện tại cô quá hoảng sợ và căng thẳng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, bản thân cô chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập liên hồi.
Người đàn ông phía sau lưng khẽ chẹp miệng, tiếng đôi ủng da dưới chân nặng nề vang lên, ngày một gần hơn.

Lúc này đây khuôn mặt Tô Ý Hoan đã trắng bệch.
Người đàn ông được gọi là Cửu gia kia dừng lại ngay sau lưng Tô Ý Hoan, hơi thở ấm nóng còn phả vào gáy cô: “Tiểu thư này, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?”
“… Anh nhận nhầm người rồi.” Tô Ý Hoan không quay đầu, cô cố gắng giữ bình tĩnh, giọng khàn khàn vang lên sau đó lao vụt người đi: “Tôi còn có việc, xin đi trước!”
Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước đã bị người đàn ông phía sau một tay lôi lại, kẹp chặt trong lòng.

Anh ta kề sát tai cô, giọng âm trầm: “Cô định chạy đi đâu hả? Tô Ý Hoan!”
Ngay giây sau, cả người Tô Ý Hoan bị xoay lại, lưng cô đập thẳng vào tường bệnh viện, đau điếng.

Tô Ý Hoan ngước lên nhìn vóc dáng cao lớn đang đàn áp mình, cắn chặt môi.
“Tô Ý Hoan, quả đúng là cô rồi!”
“Trần Niệm Lâm, anh định làm gì?”
Người đàn ông lạnh lùng cười một tiếng, quét mắt đánh giá Tô Ý Hoan từ trên xuống dưới một lần, khuôn mặt của cô vì sợ hãi mà trắng nhợt, cơ thể dường như gầy hơn ngày trước, chỉ có đôi mắt to tròn long lanh nước là vẫn đẹp như xưa.
Vẻ đẹp rắn rết!

“Ai thả cô ra tù thế?”
“Không liên quan tới anh! Buông tay!” Tô Ý Hoan cựa quậy, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Cửu gia Trần Niệm Lâm.
Thế nhưng đối diện với sự bướng bỉnh của cô, Trần Niệm Lâm càng gia tăng lực bóp trên tay: “Tôi hỏi lại lần nữa, ai thả cô ra tù?”
“Anh buông tôi ra!” Tô Ý Hoan hét lên, hét xong cô thở hổn hển: “Cửu gia là người đã có vị hôn thê, vị hôn thê của anh còn nằm ngay trong phòng bệnh sau lưng tôi.

Giữa thanh thiên bạch nhật, ngay cạnh vị hôn thê mà anh cùm kẹp, ôm ấp vợ cũ, anh không sợ cô ấy đau lòng sao?”
Người đàn ông bật cười trước câu nói của Tô Ý Hoan, gằn giọng: “Hừ, từng đấy thời gian vẫn không giúp cô thông minh hơn tẹo nào!”
“Ha, nực cười! Anh muốn một kẻ phạm tội giết người thông minh hơn để làm gì? Để giết người tinh vi hơn, lần sau không bị anh tống vào tù nữa sao?”
“Đến chết cũng không hối cải!” Trần Niệm Lâm híp mắt lại, giọng anh rít qua kẽ răng.

Giây tiếp theo, người đàn ông quay đầu, phân phó thuộc hạ đang đứng phía xa: “Đi điều tra cho tôi, là ai dám thả cô ta ra ngoài!”
“Rõ!”
Thuộc hạ của Trần Niệm Lâm nhanh chóng rời đi, cùng lúc ấy khuôn mặt Tô Ý Hoan tái đi.
“Sao? Sợ rồi hả?” Trần Niệm Lâm nhìn vẻ mặt Tô Ý Hoan, cười lạnh.
“Sợ? Tôi mà sợ anh tôi đã không tới đây!” Tuy cõi lòng đang rối loạn nhưng Tô Ý Hoan vẫn mạnh miệng, vừa nói cô vừa ngọ nguậy nhằm thoát khỏi móng vuốt của người chồng cũ.
“Không sợ thì tốt!” Trần Niệm Lâm cất lời, sau đó lôi Tô Ý Hoan vào phòng bệnh của Cố Diệp Uyển, đẩy cô ngã xuống đất: “Năm năm trong tù, giờ phút này nhìn thấy cô ấy, cô đã ăn năn hối cải chưa?”
Tô Ý Hoan gắng gượng chống cổ tay đau nhức, nâng người ngồi thẳng dậy.

Cô nhìn Cố Diệp Uyển nằm trên giường, trong đáy mắt đầy sự u ám, gằn giọng, gọi cả họ lẫn tên của người đàn ông mà năm năm trước vốn sợ sệt chẳng dám nhắc đến:
“Trần Niệm Lâm! Anh vẫn ảo tưởng đến thế là cùng.

Anh nghĩ một kẻ giết người sẽ biết hai từ ‘hối cải’ hay sao?”
Trần Niệm Lâm híp mắt, bẻ khớp cổ tay, giọng anh ta vang lên đầy tức giận: “Cô chán sống!” Sau đó lao tới, dùng bàn tay bóp chặt lấy cổ Tô Ý Hoan.
Cơ thể cô hiện tại đã không thể sánh với năm năm trước, chỉ cần anh ta tăng lực đạo, cô đã khó thở không thông.

Trước phút mê man, Tô Ý

Hoan nhớ lại quá khứ, khi đó anh ta cũng bóp cổ cô, trong chính căn phòng này!
“Có giỏi… anh giết tôi đi!”
Sau đó ý thức cô chìm vào bóng tối.

Trần Niệm Lâm thấy cô gái phút trước còn ương bướng chống đối lại anh, phút sau đã lả đi, tưởng mình dùng sức quá lớn, vội vàng buông tay ra, đỡ lấy thân hình đang đổ xuống của cô.
“Tô Ý Hoan!”
“Tô Ý Hoan!”
Cô không động đậy nữa.
“Tô Ý Hoan, cô tỉnh lại cho tôi, cấm giả chết!”
Cánh của phòng bệnh của Cố Diệp Uyển chợt bật mở, một người đàn ông khoác áo blouse trắng vội vã lao tới, đẩy Trần Niệm Lâm ra rồi nói với y tá đi ngay sau lưng mình:
“Bệnh nhân bị sốc phản vệ rồi, cấp cứu ngay!”
Đồng tử của Trần Niệm Lâm co lại.
Bác sĩ vừa xuất hiện – Cố Bắc Thần nhấc bổng Tô Ý Hoan lên, đi thẳng ra ngoài.
Một tiếng đồng hồ sau…
Tô Ý Hoan được sắp xếp nằm ở một phòng bệnh thường, tuy nhiên hôm nay bệnh nhân cùng phòng đã ra viện hết nên chỉ còn lại mình cô.

Cố Bắc Thần kiểm tra cho cô một lần nữa rồi mới ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài cửa, Trần Niệm Lâm đang ngồi trên ghế chờ, trên tay kẹp một điếu thuốc nhưng chưa hề châm lửa.

Cố Bắc Thần nhớ lại kết quả trong báo cáo kiểm tra sức khỏe, do dự một hồi rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Cô ta sao rồi?” Mãi lúc sau Trần Niệm Lâm mới lên tiếng.
“Trên cơ thể có rất nhiều vết kim đâm, cộng thêm việc thường xuyên nhịn đói trong thời gian dài dẫn tới suy dinh dưỡng, ban nãy cậu bóp cổ cô ấy như vậy, suýt nữa đã tiễn người ta về chầu Diêm Vương rồi.”
Thế nhưng Cố Bắc Thần giữ lại một câu cuối cùng.
Trên bụng bệnh nhân có vết sẹo mổ, chẩn đoán đã từng sinh con trong điều kiện vật chất tồi tàn, thiếu thời gian ở cữ phục hồi sức khỏe càng khiến tình trạng bệnh nhân tồi tệ hơn, giờ đã để lại di chứng.

Cố Bắc Thần mải mê với những suy nghĩ riêng, năm năm trước Ý Hoan của anh mới bao nhiêu tuổi chứ?
Tên súc sinh nào lại khiến cô ấy mang thai trong tù!
“Trần Niệm Lâm, dù sao đi nữa cô ấy cũng đã thích cậu nhiều năm, cậu cũng nên niệm tình cũ mà buông ta cho cô ấy!”
“Cô ta tâm niệm xấu xa, cố ý giết người, mà người bị hại chính là em họ cậu ấy, Cố Bắc Thần!” Trần Niệm Lâm đưa tay lên vỗ mạnh vào vai Cố Bắc Thần: “Kết quả như ngày hôm nay là do cô ta tự chuốc lấy!”
Cố Bắc Thần không nói gì nữa, con người Cửu gia nổi tiếng tuyệt tình, trong quân ngũ có binh lính nào nghe tên anh mà không khiếp vía.

Một khi anh đã có định kiến với ai thì người đó chắc chắn không thể sống yên.
Anh bỗng nhớ tới dáng vẻ dịu dàng lại hay thẹn thùng của Tô Ý Hoan, nhớ tới khuôn mặt hồng hào, trắng trẻo hay cười với anh của cô.

So sánh với dáng vẻ tiều tụy bây giờ, đúng là một trời một vực.
Bỗng điện thoại của Trần Niệm Lâm rung lên, anh bắt máy xong bèn đứng lên: “Ở nhà còn có việc, cô ta tỉnh dậy thì báo với tôi một tiếng!”
Dứt lời xoay người bước đi.
Cố Bắc Thần nhìn theo bóng lưng Trần Niệm Lâm, thở dài: “Hóa ra hủy hoại một con người lại dễ đến thế, chỉ cần đến năm năm.

Chỉ hy vọng cậu không hối hận!”-.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện