Khoảng 9 giờ tối.
Tô Ý Hoan nằm trên giường bệnh, môi nhợt nhạt hòa cùng sắc trắng của khuôn mặt, hơi thở yếu ớt, trông mong manh như một bông tuyết sắp tan.
Cố Bắc Thần không yên tâm, ngồi lại bên giường xử lý công việc, tiện thể theo dõi cô luôn.
Cô gái nhỏ đã ngủ nguyên buổi chiều, chai dinh dưỡng đã truyền hết từ lâu vẫn chưa thấy dấu hiệu mở mắt.
Lúc Trần Niệm Lâm bước vào, Cố Bắc Thần vừa xong công việc, khi vừa nhìn thấy anh, Cố Bắc Thần đi tới vỗ vai:
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh đâu.” Lời trách móc phía sau anh không nói thêm, bởi có nói thì con người như Trần Niệm Lâm cũng không thấy là do mình.
“Ừ…” Trần Niệm Lâm khẽ đáp: “Cậu ra ngoài đi, chỗ này cứ giao cho tôi.”
Cố Bắc Thần nghe vậy do dự không đi, anh sợ Trần Niệm Lâm sẽ nhân lúc không có ai ở đây để làm hại Tô Ý Hoan.
Thế nhưng có vẻ như suy nghĩ của anh đã bị Trần Niệm Lâm đoán được, người đàn ông trước mặt anh hừ lạnh:
“Sao hả? Sợ tôi giết cô ta à? Yên tâm, tôi cũng mong cô ta sống thêm vài ngày, chuộc hết lỗi lầm.”
Cố Bắc Thần chẳng biết nói gì khác, anh thở dài bước ra khỏi phòng bệnh, mong có cơ hội gặp riêng Tô Ý Hoan một lần sau khi cô tỉnh dậy.
Chỉ là… chẳng biết tới khi đó cô còn ở bệnh viện nữa không.
Lần trước anh đã bị cấp dưới của Trần Niệm Lâm cản một lần, hy vọng lần này sẽ khác.
Cố Bắc Thần đi rồi, Trần Niệm Lâm bước đến cạnh giường bệnh, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi đang hôn mê.
Một lúc lâu thật lâu sau đó, anh vươn tay, chạm vào khuôn mặt Tô Ý Hoan.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Trần Niệm Lâm chịu ngắm nhìn dung mạo của Tô Ý Hoan một cách chăm chú.
Cô rất đẹp.
Quyến rũ, u buồn là những từ đúng đắn nhất để hình dung về vẻ đẹp hiện tại của cô.
Khuôn mặt này đã lừa rất nhiều người, Sở Ngôn Khanh, Cố Bắc Thần, ngay cả Trịnh Sâm bên cạnh anh cũng không tiếc nhiều chuyện đứng ra nói thay cô, bảo vệ cô.
Tô Ý Hoan có vẻ ngủ không yên ổn lắm, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Trần Niệm Lâm dịch chuyển bàn tay rắn chắc lên giữa hai đầu lông mày đó, trong não chợt hiện lên khuôn mặt rạng rỡ của Tô Ý Hoan kề sát, cô cũng từng dùng hai ngón tay mảnh khảnh đẩy giãn hàng lông mày của anh ra.
“Niệm Lâm, anh đừng chau mày, em đồng ý, một tháng tới em sẽ chỉ loanh quanh cạnh ông nội, tuyệt đối không xuất hiện trước mắt anh, nhé? Anh đừng chau mày nhé?”
“Niệm Lâm, em vẫn luôn thích anh, kể từ ngày đầu gặp anh, em đã thích anh rồi! Không phải kiểu em gái thích anh trai, mà là kiểu thích như bà Tô dành cho ông Tô…”
Bà Tô ông Tô là cặp vợ chồng già sống cạnh khu biệt thự của họ, ngày ngày cùng nhau đi dạo, cũng nhau đi chợ, cùng nhau tập dưỡng sinh,…
Trần Niệm Lâm dứt mình khỏi dòng hồi tưởng, anh nhìn người con gái nằm trên giường.
Cô thiếu nữ tinh nghịch, hoạt bát thuở đó đi đâu rồi?
Cô nằm