Cửu Gia Truy Thê Trói Buộc Em Bên Mình

27: May Áo Cưới Thay Người


trước sau


Tiếng đàn cuối cùng vừa dứt, sau rèm liền vang lên tiếng vỗ tay:
“Bốp, bốp, bốp.”
Cùng với ba tiếng vỗ tay đó, người đàn ông bí ẩn đứng lên, đi tới vén rèm, bước lên bục diễn.
Người đàn ông đã trút bỏ bộ quân phục, thay vào đó là áo sơmi trắng cùng quần âu phẳng phiu, dáng người cao ráo đổ bóng dài dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Tô Ý Hoan trừng lớn đôi mắt:
“Là anh?!”
Trần Niệm Lâm thấp giọng cười: “Tô Ý Hoan, xem ra trước đây tôi đã xem nhẹ cô rồi.”
Tô Ý Hoan lùi lại, ngồi mãi cuối chiếc ghế băng dài, giọng cảnh giác: “Sao… sao anh lại ở đây?”
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi cô làm việc?
Thế nhưng người đàn ông chẳng buồn trả lời cô, ánh mắt lại rơi xuống chiếc đàn tranh trước mặt cô: “Diệp Uyển cũng rất thích gảy đàn tranh, chắc cô biết nhỉ?”
Tô Ý Hoan mím môi.
Dĩ nhiên là cô nhớ, nhớ rất rõ là đằng khác.
Trần Niệm Lâm từng tặng cho Cố Diệp Uyển một chiếc đàn tranh làm từ gỗ giáng hương, giá trị liên thành.

Cố Diệp Uyển từng khoe với cô.
Trần Niệm Lâm mím bờ môi mỏng, một hồi sau mới lên tiếng, giọng đã lạnh lẽo hơn hẳn: “Khúc nhạc mà Diệp Uyển thích gảy nhất, cũng gảy giỏi nhất chính là khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ này.”
“A Hoan, em gảy khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ này nghe hay thật đó! Em học bài này để tỏ tình với Cửu gia sao?”
“A Hoan, A Hoan, hôm nay chị hẹn một người bạn cùng nhau dùng bữa, hôm nay anh ấy bôn ba cả ngày chắc rất mệt mỏi, chị muốn gảy một khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ cho anh ấy nghe, thế nhưng chị có gảy thế nào cũng không thể ra được giai điệu và ý cảnh như của em, em có thể… có thể ngồi sau cánh gà gảy thay chị không?”
“A Hoan, chị xin em đó, em giúp chị nhé?”
“Người bạn này của chị ấy hả? Bạn bình thường thôi!”
Thời niên thiếu, Trần Niệm Lâm rất ghét cô, vì anh cho rằng cô cũng giống những người phụ nữ dung chi tục phấn ngoài kia, ham mê vẻ ngoài của anh, nịnh nọt lấy lòng ông cụ Trần để ép anh cưới cô.

Chính vì anh căm ghét cô như vậy, thế nên khi phát hiện người mà Cố Diệp Uyển hẹn gặp chính là chồng mình, cô vẫn lựa chọn cách làm kẻ thế thân để bầu bạn bên anh, lặng lẽ may áo cưới cho người khác lúc nào không hay.
Mà mỗi lần cô ăn mặc, trang điểm, vấn tóc y hệt Cố Diệp Uyển ngồi sau rèm lụa gảy đàn, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng dần giãn ra của anh, trong lòng luôn thấy an ủi, mừng thầm.
Cảm giác đó là gì nhỉ?
Biết rõ trái tim người xa cách, thế nhưng lòng vẫn ái mộ không thôi.
Mãi lâu sau, Tô Ý Hoan mới bật cười nhưng khóe mắt lại rơi lệ: “Là khúc nhạc Cố Diệp Uyển… gảy giỏi nhất ư?” Cô hít một hơi: “Chỉ tiếc là… anh sẽ chẳng bao giờ được nghe nữa.”
Giọng vừa dứt, Trần Niệm Lâm đã vươn tay bóp chặt cổ cô: “Tô Ý Hoan, lời đó mà cô cũng nói ra được sao?”
Trong đáy mắt anh toát ra vẻ cuồng nộ.
Tô Ý Hoan hít thở không thông, đến ho cũng khó khăn, thế nhưng cô buông xuôi không thèm giằng co, giọng thều thào: “Tôi… tôi chưa bao giờ hối hận… việc đã làm.

Nhưng, nếu… nếu có thể… trở lại, tôi… tôi… thà… không bao giờ… quen biết anh…”
Trôi theo lời nói là một giọt lệ rơi xuống bàn tay Trần Niệm Lâm.
Thân hình người đàn ông hơi run lên, nhìn cô gái trước mặt sắp hụt hơi, bèn thu tay lại.
Tô Ý Hoan ngã ngồi xuống đất, ôm lấy cổ ho: “Khụ… khụ… khụ…”, sau đó cô ngả người tựa lưng vào giá đỡ cây đàn, thở hổn hển, mãi đến khi hơi thở bình ổn mới ngước lên: “Nếu Cửu gia không còn gì phân phó, tôi xin phép đi làm việc tiếp.”
Trần Niệm Lâm không nói gì, chỉ là ánh mắt gắt gao dán chặt vào lưng người đang thất thểu bước

ra khỏi phòng.
Tô Ý Hoan vừa bước ra khỏi phòng, xuống tới tầng một đã đụng độ Tô Giản Nhu ngay trước cửa nhà vệ sinh.

Vừa nhìn thấy bộ dạng thất thểu của cô, Tô Giản Nhu đã chẹp miệng, xông ra chặn đường, mỉa mai:
“Ui chao, Tô Ý Hoan, hóa ra cô vẫn còn sống đấy à.”
Tô Ý Hoan lười nói chuyện với cô ta, bèn tránh sang một bên, thế nhưng cô chị của cô nào để yên, túm tay cô giật ngược lại, miệng còn ghé sát tai buông lời khiêu khích: “Thế nào? Có thích món quà tôi tặng không? Ái chà, bản thân trở thành xe máu di động cho người khác, cảm giác khó chịu lắm nhỉ?”
Tô Ý Hoan không tin vào những gì mình nghe được, cô nghi ngờ quay sang: “Không lẽ Cố Diệp Uyển là do cô…”
“Hy vọng cô sẽ thích món quà của tôi.” Tô Giản Nhu nhún vai cười lạnh.
Tô Ý Hoan ngực phập phồng vì tức, hóa ra tất cả đều do người phụ nữ này bày trò: “Tô Giản Nhu, các người sẽ bị báo ứng!”
“Báo ứng?” Tô Giản Nhu khinh khỉnh: “Nhưng mà tôi lại thấy cô mới là kẻ đang bị báo ứng đấy!”
“Cô nói xem cô quay trở về làm gì? Yên ổn sống ở cái thôn nghèo đó không được sao? Vì sao phải trở về? Vì sao còn cướp đoạt hết sự chú ý của ông cụ Trần, cướp luôn vị trí từ bé tới lớn tôi nhắm tới? Nếu không phải vì cô, ông bố nuôi kia chắc cũng không tức tới nỗi thổ huyết rồi đột tử trong đêm.

Hàng ngày mở mắt ra cô có thấy áy náy…”
Tô Giản Nhu còn chưa nói hết đã bị Tô Ý Hoan hét lên:
“Im miệng!”
“Sao? Giận rồi hả? Chuyện cô không biết còn nhiều lắm, hay là tôi kể cho cô nghe từng chuyện… Á!” Tô Giản Nhu còn chưa nói hết, tóc trên đầu đã bị Tô Ý Hoan nắm lấy, lôi thẳng vào nhà vệ sinh nữa.
Trong nhà vệ sinh lập tức vang lên tiếng hét như lợn kêu.
Tô Ý Hoan túm tóc Tô Giản Nhu, giật ngược về sau, lôi đến trước bồn rửa mặt, xả nước rồi ẩn đầu cô ta xuống, sức lực của cô tuy yếu đi nhiều, thế nhưng đối phó với kẻ đê tiện này thì vẫn cố được.
“Á! Tô Ý Hoan, buông ra! Buông tao ra!”
Thế nhưng càng kêu Tô Ý Hoan lại càng ghìm chặt: “Dù gì cũng bị gắn mác giết người rồi, tôi chẳng ngại tiễn cô về chầu ông bà!”

Tô Giản Nhu nghe thấy thế không dám cựa quậy gì nữa, chỉ bắt đầu khóc lóc van xin.
Tô Ý Hoan chờ đến khi nước sắp tràn qua mũi mới lôi ngược tóc cô ả đáng ghét kia lên, đẩy ngã xuống đất: “Nghe cho rõ đây! Cô cứ mãi mê giành giật những thứ vốn không thuộc về mình đi.

Ngay cả họ tên cũng chẳng thuộc về cô.

Cô cứ mở cho to mắt ra mà chờ ngày tôi đòi lại từng thứ, từng thứ một! Đồ dơ dáy bẩn thỉu!”
“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng lại!” Tô Giản Nhu như bị đụng vào vảy ngược, ngồi dưới đất gào thét như một kẻ điên.
Tô Ý Hoan chẳng buồn để tâm tới cô ta nhiều, dứt khoát đi thẳng ra cửa.
Tô Giản Nhu ngồi trong nhà vệ sinh, sau khi cơn điên loạn qua đi, cô ta bấm máy gọi cho một người.
“Bà tìm cho tôi mấy thằng buôn người, mau lên!”
Dứt lời, ánh mắt cô ta đỏ vằn như quỷ dữ, giọng gằn lên đầy căm phẫn:
“Tô Ý Hoan, ngày tàn của mày tới rồi!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện