Sáng hôm sau…
Tô Ý Hoan bị đánh thức bởi tiếng chim kêu ngoài cửa sổ.
Cô từ từ mở mắt, đưa tay lên vỗ cái trán đang đau từng cơn như muốn nứt lìa ra.
Tô Ý Hoan nhìn căn phòng xa hoa, cả chăn nệm hoàn toàn từ lụa Tô Châu thượng hạng đang đắp trên người mình, nhớ lại từng chuyện đã xảy ra trước đó.
Nơi đó có ánh mắt của vô số người, họ nhìn cô như nhìn một món hàng thú vị…
Trong lòng Tô Ý Hoan khẽ run lên một cái, cô vội vàng lật người định bước xuống giường, thế nhưng cơ thể đau nhức đến kỳ lạ, hệt như từng khớp xương trên người bị bẻ gãy, sợi xích mỏng dưới chân khiến cô mới nhoài người ra phía trước đã ngã lăn xuống đất.
Đầu gối đập xuống sàn nhà, truyền đến cơn đau thấu tim khiến cô phải hít một hơi.
Thế nhưng lúc này Tô Ý Hoan đã có thể nhìn bao quát cả căn phòng, cô đang ở trong một căn phòng ngủ, ngoài chiếc giường trải lụa kia, tất cả đồ đạc trong phòng đều vô cùng đơn giản.
Bầu không gian yên tĩnh đến mức cảm tưởng như chỉ mỗi mình cô.
Trong lúc Tô Ý Hoan đang nghi ngờ về mọi thứ, cô ngửi thấy hương khói thuốc nhàn nhàn.
Mà hương khói thuốc này vừa hay tỏa ra phía sau lưng cô!
Tô Ý Hoan đầy cảnh giác xoay người lại, thế rồi đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc.
Lại là Trần Niệm Lâm!
Tại sao lại là anh ta?
Chẳng lẽ người mua cô về là anh ta?
Lúc này Trần Niệm Lâm đang ngồi lười biếng trên ghế sofa, bàn tay nghịch khẩu súng thân quen, anh liếc mắt nhìn một loạt các hành động của Tô Ý Hoan, đến khi cô quay người lại.
Tô Ý Hoan dẹp bỏ cảm giác phức tạp trong lòng, cô do dự một hồi mới lên tiếng: “Là anh mua tôi về ư?”
Cô thà nghĩ mình bị mua về còn hơn tự hoang tưởng người đàn ông này rủ lòng thương xót cứu vớt cô.
“Chứ không lẽ tôi cứu cô?” Người đàn ông cất lời, chẳng nhanh chẳng chậm.
Anh tiếp tục vuốt khẩu súng trên tay rồi đặt xuống bàn trà trước mặt.
Tô Ý Hoan cong người ôm hết đống chăn trước mặt vào lòng, cắn răng hỏi: “…Tại sao anh lại xuất hiện ở nơi đó?”
Rõ ràng, cô nhớ mình bị bắt trên đường từ nhà hàng đi ra.
“Lời này tôi phải hỏi cô mới đúng, tại sao cô lại xuất hiện ở đó?” Trần Niệm Lâm chẳng biết đã tới bên Tô Ý Hoan từ lúc nào, anh ta khuỵu chân xuống, dùng một tay hất cằm cô lên.
Tô Ý Hoan không trả lời, trái lại vô cùng cảnh giác trước tư thế này, cô luống cuống lên tiếng:
“Anh…anh định làm gì?”
Một cơn tức giận từ đâu bùng phát trong cơ thể Trần Niệm Lâm, anh lập tức chuyển sang thái độ lạnh lùng, bàn tay miết mạnh cằm người con gái đối diện:
“Cô im lặng như thế là sao hả? Chẳng lẽ như vậy đúng như cô mong muốn? Không tìm đàn ông để dựa giẫm cô sẽ chết hả? Vì tiền mà chuyện gì cô cũng bằng lòng làm sao?”
Phải, vì tiền nên biết rõ tên Sở Ngôn Khanh đó thích mình, càng được nước lấn tới, sống chết cũng phải quay lại nhà hàng đó làm việc.
Trái lại, Tô Ý Hoan bị ngữ khí lạnh lùng bá đạo của Trần Niệm Lâm dọa cho run rẩy.
“Nói đi!”
Thấy cô chậm chạp không đáp, Trần Niệm Lâm càng khó chịu.
Tô