“Mẹ, là mẹ ư?”
Trần Tĩnh Di nghẹn ngào cất lời, sau đó vội vàng bám vào tay vịn cầu thang để leo xuống.
Tô Ý Hoan sợ con bé ngã, cô vội vàng lao lên, đỡ lấy con gái vào lòng.
“Đậu Đậu, là mẹ đây.”
Không biết con bé đã nghe được bao nhiêu nội dung từ cuộc đối thoại kia, liệu nó có hiểu hết hoàn toàn ý nghĩa trong đó không?
Trong lòng Tô Ý Hoan rối bời, cô không nghĩ mình sẽ dùng cách thức này để đoàn tụ với con gái, ánh mắt cô liếc nhìn Trần Niệm Lâm đứng dưới tầng 1, chất chứa đủ cảm xúc phức tạp.
Trần Tĩnh Di túm chặt lấy áo Tô Ý Hoan, òa khóc nghẹn ngào, bàn tay nhỏ nhắn cứ nắm như vậy không chịu buông ra, vừa khóc nó vừa kể lể:
“Có phải bố làm mẹ giận nên mẹ mới bỏ đi đúng không? Sao mẹ gặp lại con mà lại coi như không quen? Hay là con làm gì không tốt nên mẹ mới giận?”
Nói xong con bé ngẩng đầu lên, nước mũi thò lò hòa cùng nước mắt: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con với bố nữa nhé?”
Tô Ý Hoan thấy cõi lòng ngập tràn tư vị chua xót, cô cũng ôm chặt lấy bé con của mình vào lòng: “Mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không rời xa Đậu Đậu nữa, con tha lỗi cho mẹ nhé!”
Thế là một lớn một bé cứ ngồi ở cầu thang trò chuyện, Trần Tĩnh Di đã ngủ một giấc ngắn, lại quá phấn khích nên cứ luyên thuyên nói mãi không thôi, cả người bám lấy Tô Ý Hoan như con gấu mèo, mãi đến khi Trần Niệm Lâm không thể chịu đựng được nữa, anh đi tới luồn tay qua nách, nhấc con bé lên:
“Mẹ mệt rồi, con cũng cần đi ngủ!”
“Không!” Trần Tĩnh Di bị bố lôi đi, bàn tay nhỏ quơ đại, vô tình kéo trúng tóc Tô Ý Hoan.
Nó không cố ý làm cô đau nhưng lại lưu luyến không muốn xa mẹ.
“Được rồi, anh cứ đi nghỉ trước, hai mẹ con tôi sẽ đi ngủ sau.” Tô Ý Hoan không đành lòng nhìn con gái buồn, đứng lên giơ tay định đón cô bé lại, thế nhưng lần này đến lượt Trần Niệm Lâm bị con gái giữ lại.
“Bỏ tay ra, Trần Tĩnh Di!”
“Không! Chắc chắn mẹ hết giận bố rồi, hết giận rồi thì phải ngủ chung, con muốn ngủ chung với bố mẹ cơ.”
Trần Niệm Lâm bị rượu làm cho nhức đầu, lúc này đã mất hết kiên nhẫn: “Bao nhiêu tuổi rồi còn đòi ngủ chung? Con không biết xấu hổ à?”
Dứt lời, anh giật tay con bé ra, tự đi lên tầng hai, chui vào phòng ngủ của mình.
Tô Ý Hoan bế Trần Tĩnh Di về căn phòng riêng của cô, hai mẹ con cùng chui vào chăn, cô hát ru con gái ngủ.
Thế nhưng Trần Tĩnh Di cứ mở đôi mắt tròn xoe của mình mà nhìn cô, mãi không chịu ngủ.
“Sao thế Đậu Đậu?”
“Sao mẹ lại gọi con là Đậu Đậu?”
Tô Ý Hoan ngẫm nghĩ một lúc, đáp lại: “Tại vì lần đầu mẹ biết đến sự tồn tại của con, con chỉ bé xíu như hạt đậu.”
Trần Tĩnh Di ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ đang tưởng tượng hạt đậu trông như thế nào, mãi sau mới gật gù.
Thế nhưng nó lại hỏi tiếp câu khác:
“Mẹ, có phải bố làm mẹ không vui không? Mẹ giận bố à?”
Lần này đến lượt Tô Ý Hoan thắc mắc: “Sao con lại hỏi thế?”
“Bởi vì bố